Dì Trần thấy vẻ mặt của Thẩm Kiều có chút mất mát, trong lòng biết rõ mình có an ủi cũng vô dụng, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên nhủ một lần nữa: “Mợ hai đừng nản lòng, dù sao mợ cũng chỉ vừa mới được gả vào nhà họ Dạ, chỉ cần cùng cậu hai bồi dưỡng tình cảm thật tốt, dì Trần nhìn ra được cậu hai đối xử với mợ không giống như với người ngoài.” Nghe vậy, Thẩm Kiều ngầng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bà.
“Cảm ơn dì, dì Trần.”
Thẩm Kiều ăn cháo xong nhanh chóng trở về đi ngủ, dì Trần nói bà sẽ ở đây cả đêm, sau đó Thẩm Kiều bảo bà đến bên cạnh giường bệnh nghỉ ngơi một chút, đúng lúc trong phòng bệnh này còn có một mình cô nên rất nhanh dì Trần đã đồng ý.
Thẩm Kiểu ngồi trong phòng một lát, tiếp đó liền nhắn tin cho Hàn Tuyết U giải thích tình tình của mình, sau đó liền ngủ thϊếp di.
Ngày hôm sau Hàn Tuyết U đã đến bệnh viện thăm cô.
“Dì à, tối hôm qua cảm ơn dì đã chăm sóc cho Kiều Kiều cả một đêm, hôm nay cháu sẽ ở lại bên cạnh chăm sóc cô ấy, dì mau nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Tuyết U mở miệng nói chuyện ngọt ngào, lại ôm lấy tay dì Trần nói một tràng những lời tốt đẹp khiến tâm trạng dì Trần vui vẻ như mở cờ trong bụng rồi mau chóng rời đi.
Chờ dì Trần đi rồi, Hàn Tuyết U nhanh nhẹn đóng cửa rồi nhanh chóng quay lại phòng bệnh.
“Làm sao vậy? Sao lại phải lén lút như vậy?”
Thẩm Kiều không nhịn được mới hỏi một câu.
Nghe xong, Hàn Tuyết U khẽ liếc liếc mắt nhìn cô một cái: “Cậu còn không biết tốt xấu mà nói mình? Nếu không phải vì điều tra sự việc cho cậu thì mình có phải lén lén lút lút như thế này không?”
Điều tra sự việc? Thẩm Kiều nghĩ đến cái cúc áo kia: “Có phải đã có tin tức gì không?”
Hàn Tuyết U mở túi xách lấy ra cái cúc áo lúc trước bị rơi mất, chiếc cúc áo đặt dưới ánh đèn vàng tỏa ra sáng rực rỡ: “Vật về với chủ.”
Thẩm Kiều duỗi tay đón lấy, có chút nghi ngờ hỏi: “Không phải muốn dùng cái này đề điều tra manh mối sao? Sao bây giờ lại không cần nữa?”
“Chỉ cần dùng nó để xác nhận một chút là được rồi, tại sao lại phải mang theo bên người? Hơn nữa, đối với cậu mà nói cái này là vật quý giá, cho nên nhất định phải trả lại cậu.”
Nói xong, Hàn Tuyết U cười tủm tỉm nhìn cô rồi nháy mắt: “Kiều, cậu thật sự gặp may mắn đấy.” Thẩm Kiều: “22?”
“Anh trai mình nói, trên thị trường loại cúc áo này không có nhiều, rất ít người sử dụng nó, nên đã sai người đi điều tra nguồn gốc của nó.
Chờ đến lúc tra được nguồn gốc thì sẽ dễ dàng biết được người đó là ai.” Vốn dĩ Thẩm Kiều cho rằng chỉ dựa vào một cái cúc áo để mà tìm một người sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng mà không nghĩ tới Hàn Tuyết U lại dễ dàng giải quyết cho cô ngay lập tức, cô có chút cảm động: “Tuyết U, cảm ơn cậu.” “Cô gái ngốc, cậu nói cảm ơn cái gì? Quan hệ giữa hai chúng ta là gì?“ Hàn Tuyết U nhếch môi cười, đột nhiên chợt nghĩ tới điều gì đó: “Nếu tìm được người rồi thì cậu tính làm như thế nào? Ly hôn với Dạ Mạc Thâm sao?”
Nói đền Dạ Mạc Thâm, vẻ mặt của Thầm Kiều chợt trở nên phức tạp.
“Sao tự nhiên lại không nói gì?”
Hàn Tuyết U liếc mắt cần thận nhìn cô một cái: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
“Mình cũng … không biết.”
“Không biết chuyện gì, có chuyện gì thì cậu mau nói ra, tớ giúp cậu phân tích nhé.”
Thẩm Kiều ngầng đầu, bắt gặp vẻ mặt háo hức của Hàn Tuyết U khóe môi không kiềm chế được giật giật, sau đó kể lại chuyện xảy ra gần đây cho cô ấy.
Đợi Thẩm Kiều nói xong, Hàn Tuyết U hai tay chống cằm, một bộ dạng giống như mê mần: “Nghe cậu nói như vậy, thì Dạ Mạc Thâm đối xử với cậu cũng không tệ.”
Không tệ sao? Thẩm Kiều cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà nghĩ lại, hình ảnh anh ta luôn nói những lời lạnh nhạt với mình, cô lại cảm thấy đây có lẽ là ảo giác của chính mình.
“Nhưng mà tính tình anh ấy có chút vui buồn thất thường, chẳng lẽ chỉ vì bị thương ở chân? Mình nghe người ta nói người có cơ thể khuyết tật thì tính tình cũng dễ bị mất không chế, hơn nữa, anh ấy còn là một người đàn ông, nếu nói anh ta không thể giao hợp, đối với anh ấy mà nói thì thật sự không tốt…”
Thẩm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến vào ngày đầu tiên cô đến Dạ gia, chỉ vì không muốn Dạ Mạc Thâm ở lại đã không từ thủ đoạn mà nói anh ta không được, sau đấy… anh ta kéo cô ngồi lên trên đùi, bảo cô cảm nhận một chút.
Nếu nói Dạ Mạc Thâm không thể giao hợp, thì ngày hôm ấy cái chọc vào cô là cái gì? “Đang nghĩ đến cái gì thế? Mặt đều đỏ hết cả lên.”
Đang nghĩ đến xuất thần, lời nói của Hàn Tuyết U đã kéo hồn phách cô trở lại, Thẩm Kiều thấy Hàn Tuyết U đang nhìn mình chằm chằm, nhiệt độ trên mặt càng tăng lên, tiếp đó ho nhẹ một tiếng nói: “Mình cảm thấy, chúng ta suy nghĩ cái điều xằng bậy này không được tốt cho lắm.”
“Làm sao thế, cậu thấy đau lòng à?” “Không có… ”
“Vậy cậu nói cho mình biết, vừa nãy cậu suy nghĩ cái gì? Vì sao mình mới nói chuyện của anh ta ở phương diện kia cậu lại đỏ mặt? Chẳng lẽ cậu đã tự mình trải nghiệm rồi sao?”
Hàn Tuyết U mỉm cười xấu xa chen qua tới, đột nhiên nhớ đến điều gì lại nói: “Không đúng nha, cậu hai nhà họ Dạ không phải bị đồn là bất tài sao? Không thể nào làm cậu đỏ mặt mới đúng.”
“Tuyết U, cậu đừng nói nữa.”
Thẩm Kiều thật sự không chịu nổi cô, đen tối muốn chết.
“Mình chưa nói cái gì nha, rõ ràng chính là cậu đỏ mặt, nên mình mới hỏi cậu một chút mà thôi.”
Thẩm Kiều: “…” “Cốc cốc cốc.”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó tay nắm cửa bị vặn một chút, nhưng không mở ra được, vì thế bên ngoài truyền đến một giọng nói nghỉ ngờ.
“Trợ lý Thẩm?”
Hàn Tuyết U khẽ liếc nhìn Thầm Kiều một cái, chỉ thấy sắc mặt cô biến đổi có chút lớn.
“Người kia nhà cậu?”
Hàn Tuyết U lập tức đoán được thân phận của người ở ngoài kia.
“Dạ thiếu, cửa này bị khóa trái.”
Sắc mặt Thầm Kiều trắng bệch nhợt nhạt, anh ta thật sự đến đây! Ngày hôm qua không phải đã đến rồi sao? Làm thế nào mà hôm nay lại đến nữa? Rốt cuộc anh ta đang định làm gì? “Không cần lo lắng.“ Ngay lúc Thẩm Kiều đang khẩn trương lo lắng, Hàn Tuyết U phủ tay lên tay cô, quay sang nghịch ngợm nháy mắt với cô: “Có mình ở đây rồi.” Nói xong không đợi Thẩm Kiều trả lời, Hàn Tuyết U đã đứng dậy di ra mở cửa.
Tiêu Túc đang chuẩn bị sử dụng biện pháp phá cửa thì cửa phòng đã được mở ra.
Sau đó, một cô gái xa lạ xuất hiện ở cửa, Tiêu Túc ngần người ra một lúc, còn đàn suy nghĩ có phải hay không bọn anh đi nhầm phòng bệnh, nhưng cần thận ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh lại phát hiện đúng là chỗ này.
“Các anh là đến tìm Thẩm Kiều?”
Không đợi Tiêu Túc ngẫm lại, Hàn Tuyết U đã chủ động lên tiếng dò hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Túc mới nhìn vào trong phòng và nhìn thấy Thẩm Kiều đang ngồi trên giường bệnh mới gật đầu phản ứng lại.
“Phải.”
“Vào đi.” Hàn Tuyết U xoay người tránh sang một bên, lúc này Tiêu Túc mới đi đến phía sau Dạ Mạc hâm rồi đầy anh tiến vào.
Cũng chính lúc này Hàn Tuyết U đới nhìn thấy rõ bộ dáng của Dạ Mạc Thâm, tuy rằng anh ngồi trên xe lăn nhưng khí chất mạnh mẽ của anh vẫn như trước ập thằng vào mặt, khuôn mặt tuấn tú từng đường nét trên gương mặt sắc sảo khiến ánh mắt Hàn Tuyết U vẫn bị thu hút như lúc trước.
Đôi mắt anh lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái rồi ngay lập tức lại trở về.
Hàn Tuyết U nhìn thấy Tiêu Túc đầy mạnh cửa tiến vào phòng bệnh mà cả người vẫn chưa kịp phản ứng, cái… người kia… Chính là người thừa kế nhà họ Dạ đứng đầu ở Bắc thành là Dạ Mạc Thâm? Nhưng mà… Không phải là anh ta bị tàn phế sao? Hàn Tuyết U vốn dĩ nghĩ rằng đối phương hàng năm đều ngồi trên xe lăn, chắc là mập mạp, làn da vàng vọt, ánh mắt trắng dã chính là dáng vẻ một người đàn ông xấu xí.
Hoàn toàn không ngờ tới anh ta lại đẹp trai như vậy… Lúc trước dựa vào trí tưởng tượng của mình, cô còn đau lòng cho Thẩm Kiều bị ép buộc kết hôn, bây giờ … Hàn Tuyết U nuốt nước miếng, trong đầu hiện lên rõ ràng hình ảnh Dạ Mạc Thâm gương mặt anh tuấn, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cái gáy hoàn mỹ của người đàn ông kia, trong lòng giống như bị một bàn tay lo lớn bóp chặt.