Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

3.17/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: VinJR Tần Ngu cứ cho là mình nắm mơ, nhưng bốn tháng sau, bác sĩ lại chắc như đinh đóng cột nói cho cô biết, ‘Tần tiểu thư cô đã mang thai một thời gian rồi.’ Tần Ngu bối rối… Gặp lại Tống Mạc …
Xem Thêm

Chương 9: Bạo lực gia đình
Tần Ngu ngồi xe Cố Uyển Uyển một mạch nhanh như điện chớp chạy tới bệnh viện, trong hai mươi phút đi đường, Cố Uyển Uyển liên tục cảm khái Tần Ngu sau khi mắng Tống Mạc máu chó đầy đầu, còn có thể sống sót đi ra khỏi Tống thị, còn Tần Ngu đang đau lòng mình sắp phải mất đi mấy tờ Mao gia gia.

Cửa bệnh viện, xe dừng lại, Tần Ngu liền bộ dạng xun xoe chạy tới cửa chính bệnh viện, Tần Lãng tựa tại cửa chờ đợi Tần Ngu khi thấy cô liến chạy vào trong ngực cô, mừng rỡ giống như tìm được người mất liên lạc nhiều năm.

Tần Ngu ngồi xổm người xuống nâng người Tần Lãng nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn xuống, "Con trai, thật sự không có chuyện gì chứ."

Tần Lãng ôm chân Tần Ngu, "Mẹ, con thật không có chuyện gì, chỉ là có chút sợ hãi."

"Sợ hãi sao, không có chuyện gì, con trai nên gặp nhiều sợ hãi, như vậy mới có thể biến thành một người đàn ông mạnh mẽ." Tần Ngu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tần Lãng.

Tần Lãng nói: "Nhưng trong sách nói, phải bị đánh nhiều mới có thể biến thành người đàn ông mạnh mẽ."

Tần Ngu nhíu mày: "Con xem sách gì?"

"Mưa gió của đại ca xã hội đen."

"..." Tần Ngu thật sự hoài nghi Tần Lãng biết xem mặt chữ hay không?

"Về sau lại thấy con xem loại sách đó liền phạt con rửa chân cho mẹ một tháng." Một cú đánh vào ót của Tần Lãng.

Tần Lãng bị đau nhe răng nhếch miệng, "Mẹ, thầy giáo nói, phải tránh bạo lực gia đình."

"Con lại xem loại sách đó thì bạo lực gia đình sẽ luôn luôn kéo dài nữa đấy, hơn nữa sẽ càng mạnh hơn, biết chưa?"

Tần Lãng vâng lời gật đầu.

Tần Ngu đứng dậy, dẫn Tần Lãng đi vào.

Cố Uyển Uyển đi theo tới, "Trên trán xướt một vết nhỏ, chắc là ở khoa da liễu."

Hỏi thăm hướng khoa da liễu xong, đến lầu hai.

Quả nhiên, trong phòng bệnh, một bé gái đang vùi ở trong lòng ba ba mình khóc thút tha thút thít, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất vểnh lên, cho dù ai thấy cũng phải đau lòng.

Tần Ngu đi tới nhìn nhìn bé gái, lại áy náy nhìn về phía ba của Hinh Hinh, "Ba Hinh Hinh, thực tại xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, anh yên tâm, trở về tôi sẽ giáo dục bé lại, lần này xem phí bệnh viện bao nhiêu, tôi sẽ trả."

Cha của Hinh Hinh là người thành thật, biết rõ Tần Ngu là một cô gái trẻ một mình nuôi đứa bé cũng không dễ dàng, không làm khó, chỉ nói cho Tần Ngu tiền thuốc thang, phí đăng ký gì gì đó thì tự mình trả.

Sau khi Tần Ngu vạn phần cảm tạ, mang túi xách đi trả tiền, tổng cộng lại, cũng tốn hai trăm đồng.

Lúc đi ra, trong lòng là các loại không thoải mái, quay đầu lại liếc nhìn nhân viên thu tiền kia, nhịn không được cảm khái một câu, bệnh viện bây giờ cũng lắm kẻ bịp bợm, chỉ có chút vết thương nhỏ, liền bắt người ta trả một số tiền lớn.

Rủ mắt xuống nhìn chằm chằm ví tiền móp méo của mình, bẻ bẻ đầu ngón tay, xem ra tháng này phải nắm chặt dây lưng quần sống qua ngày.

Đang suy tư, không phát giác được tiếng bước chân truyền đến, cũng không thấy mặt người đàn ông đi tới, một giây sau, ầm một tiếng, đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc.

L*иg ngực này không phải rắn chắc bình thường, lúc Tần Ngu đυ.ng phải mắt liền nổ đom đóm, trước mắt chỉ còn lại một bầu trời đầy sao, khóe môi co quắp sờ sờ cái trán, cảm nhận được một lực lớn, lung lay sắp đổ đứng tại chỗ, suýt chút nữa lảo đảo ngã gục.

Nhịn không được oán trách một tiếng, là ai nha, thấy cô là một cô gái nhu nhược, thiếu chút nữa té ngã cũng không đỡ một tý, có chút đạo đức nào hay không?

Đè nén oán trách giương mắt liếc nhìn người trước mắt, Tần Ngu liền ngây người…

Thêm Bình Luận