Chương 11: Người Hầu Riêng Của Tần Lâm Hạo

Đột nhiên Tần Lâm Hạo tốt như vậy thật khó tin. Mà giờ Lam Tuệ Mỹ không có tâm trạng để ý những chi tiết vặt vãnh này, nhìn đến hình ảnh của ba mình đang khụy gối khóc to, ho khù khụ, trong lòng như có ai cào cấu.

Từ lúc mẹ mất đi, cô cảm nhận tình cảm phụ tử của mình và Lam Minh dần phai nhạt. Không ngờ tận mắt thấy ông biết được tin bản thân mất đi, ông đã đau lòng như vậy!

Suy xét một lúc, Lam Tuệ Mỹ đồng ý với Tần Lâm Hạo. Tạm thời cách này là hợp lý nhất. Mong chuyện này mau chóng giải quyết sớm, cô sẽ được đoàn tụ với ba, vạch trần bộ mặt thật của Cao Thanh Trà trước mọi người.

Hiện tại Lam Tuệ Mỹ đang ở nhà riêng của Tần Lâm Hạo, ngã người trên chiếc giường êm ái, bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, thế là cô ngủ một mạch đến chiều.

Lúc sáng chở Lam Tuệ Mỹ về nhà, Từ Nghiêm quay xe đưa Tần Lâm Hạo đến Tần thị giải quyết công việc, xem ra khá bận rộn, đến tối mới về nhà.

Cốc! Cốc! Cốc!

Lam Tuệ Mỹ đang chìm đắm trong giấc ngủ bỗng dưng bị phá rối, dụi mắt thức giấc nhìn ra hướng cửa, nghe người bên ngoài lên tiếng:

“Lam tiểu thư, thiếu gia mời cô xuống ăn tối.”

Ăn tối? Đã tối rồi?

Lam Tuệ Mỹ nhìn đồng hồ treo tường điểm hơn bảy giờ tối thì mím môi, không ngờ bản thân ngủ lâu như thế. Cô trả lời:

“Tôi nghe rồi, sẽ xuống ngay!”

Cô đi vào trong phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon để sẵn, đều là do một tay dì Phương, người làm duy nhất ở biệt thự này đã tận tay nấu. Tuy bà đã đến tuổi trung niên nhưng còn rất nhanh nhẹn.

Ban sáng thấy Tần Lâm Hạo dẫn về một cô gái, bà ấy khá vui. Mấy năm trước bà ấy được mẹ anh giới thiệu vào nơi này làm giúp việc nẻn rất biết ơn mẹ của Tần Lâm Hạo. Thấy Lam Tuệ Mỹ xinh đẹp, tính tình không khó chịu, chảnh chọe như mấy cô tiểu thư bên ngoài, có vẻ rất hài lòng, thầm mừng cho Tần gia.

Dì Phương mỉm cười hiền hậu nhìn Lam Tuệ Mỹ, cất lời:

“Thức ăn đã xong hết rồi, mời tiểu thư đến thưởng thức.”

Lam Tuệ Mỹ gật đầu đáp lại bà ấy, ngồi đối diện với Tần Lâm Hạo, hỏi anh:

“Mới đi làm về sao?”

“Ừ!”

Tần Lâm Hạo lạnh nhạt đáp lại, cô cũng không buồn để ý đến thái độ của anh, bắt đầu ăn. Những món ăn này thật sự rất ngon, dì Phương đúng thật khéo tay. Tần Lâm Hạo ăn không nhiều, chưa được bao lâu đã đứng dậy dậy lên phòng, trước khi đi không quên nói với Lam Tuệ Mỹ ăn nhanh rồi lên phòng anh.

Lam Tuệ Mỹ bĩu môi tức giận, đừng nói là bắt cô mát xa cho nữa nhé? Nguyên tuần đi công tác tại Pháp tối nào Tần Lâm Hạo cũng bắt cô mát xa cho anh đến khuya, cô buồn ngủ muốn ngất, đợi Tần Lâm Hạo ngủ say mới dám trở về phòng. Bây giờ lại muốn đày đọa cô. Thôi đành chịu đựng tiếp vậy, ai bảo cô đang ở nhờ nhà anh chứ.

Thấy cô đứng dậy không ăn tiếp nữa, dì Phương vội nói:

“Lam tiểu thư, cô ăn tiếp đi! Tôi thấy sắc mặt cô không hồng hào lắm, nên ăn nhiều bổ sung chất dinh dưỡng sẽ tốt hơn!”

Khẽ cong môi mỉm cười với bà, Lam Tuệ Mỹ đáp lời:

“Cảm ơn dì, con đã ăn no rồi ạ! À mà sau này dì đừng gọi con là Lam tiểu thư nữa, cứ gọi con Tuệ Mỹ được rồi!”

Nói rồi Lam Tuệ Mỹ rẻ lên lầu, đến phòng của Tần Lâm Hạo gõ cửa.

“Cửa không khóa, vào đi!”

Lam Tuệ Mỹ đẩy cửa vào, thấy Tần Lâm Hạo đang đứng bên cửa sổ cầm điện thoại, dường như mới gọi cho ai đó thì phải. Anh nhìn cô lạnh giọng ra lệnh:

“Soạn đồ cho tôi tắm!”

Lam Tuệ Mỹ cau mi nói:

“Tại sao tôi phải làm theo lời anh?”

Anh có tay có chân, lại thích ra lệnh cho cô. Lam Tuệ Mỹ chưa từng đυ.ng qua đồ của đàn ông, biết chọn thứ gì cho vừa lòng Tần Lâm Hạo?

Tần Lâm Hạo đến gần cô, ánh mắt pha chút xem thường, khinh khỉnh nói:

“Cô ở nhà tôi, bắt buộc phải làm theo lời tôi!”

Cô tức giận trừng anh, cao giọng:

“Như thế khác nào con hầu của anh đâu?”

Tần Lâm Hạo thoải mái gật đầu, tỏ ý câu nói của cô rất đúng, càng khiến Lam Tuệ Mỹ tức đến l*иg ngực phập phồng. Cô chính là ghét người ta điều khiển mình nhất.

“Cô nói rất đúng đấy, từ đây đến khi cô rời khỏi nơi này, cô chính là người hầu riêng của Tần Lâm Hạo này. Mọi chuyện phải nghe theo lời tôi nói. Tôi nói một là một, hai là hai, dù đúng dù sai cũng không được phép cãi lại, rõ chưa?”

Lam Tuệ Mỹ nhắm mắt, cố trấn tĩnh lại cơn thịnh nộ trong lòng. Tên đàn ông này đúng là quá ngang ngược. Nếu là Lam Tuệ Mỹ không sợ trời không sợ đất của trước kia không bị chuyện gì ràng buộc, cô đã từ lâu động thủ trước mặt Tần Lâm Hạo rồi.

“Nếu không?”

Tần Lâm Hạo nhếch môi cười một tiếng trầm thấp, đáp lời:

“Nếu không đừng mong có chốn dung thân.”

Bàn tay Lam Tuệ Mỹ siết thành nắm đấm, chỉ muốn một cước đấm nát khuôn mặt của tên đàn ông khó ưa này, nhưng cô biết là không thể chọc giận anh, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm. Cô còn chưa điều tra được tin tức gì về vụ nhầm người kia, không thể hấp tấp chọc giận Tần Lâm Hạo.

Lam Tuệ Mỹ đi đến tủ đồ, nhìn sơ qua một lượt tủ đồ của Tần Lâm Hạo. Tủ đồ của anh rất lớn, có khá nhiều gian. Toàn là những bộ vest đẹp đẽ lịch lãm, cũng có những cái áo phông mặc ở nhà, nhìn qua phải thì thấy những bộ đồ ngủ Pijama, tùy tiện chọn một bộ màu xanh nước biển nhét vào tay Tần Lâm Hạo, nói:

“Đấy, đi tắm mau đi!”

Tần Lâm Hạo không vui cảnh cáo:

“Quản cái thái độ của cô cho tốt vào. Tôi không ngần ngại gửi một tin nhắn cho Cao Thanh Trà bảo cô đang ở đây đâu.”

Nói rồi liền sải bước vào phòng tắm để lại Lam Tuệ Mỹ đang đứng đơ cả người, mấy giây sau mới có phản ứng chạy đến đá vào cửa nhà tắm của Tần Lâm Hạo mà hét lớn:

“Tần Lâm Hạo! Cái cục băng thối tha nhà anh, anh dám uy hϊếp tôi hả, có tin tôi phóng hỏa đốt cả căn phòng này của anh không? Tôi mà gặp chuyện anh cũng đừng hòng yên thân!”

“Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào keo kiệt như anh. Thiếu gia nhà giàu chỉ cho tôi ở nhờ tạm thời thôi mà tính toán hết mức. Cái đồ đầu heo keo kiệt bủn xỉn!”



“Tần Lâm Hạo! Anh biết anh khó ưa đến mức nào không? Nói cho anh biết cho dù trên trái đất này còn lại một người đàn ông là anh, tôi cũng sẽ không thèm lấy…aaa!”

Đột ngột cánh cửa phòng tắm bật ra. Một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy Lam Tuệ Mỹ vào trong. Tần Lâm Hạo áp cô vào tường, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ khiếm thâm tâm cô run lên bần bật, hoảng sợ vô độ.

“Nói đủ chưa?”