"Tô Bạch." Ôn Đình Vực gọi Tô Bạch đang ở ghế lái một tiếng.
"Vâng, Ôn tổng." Tô Bạch hiểu ý Ôn Đình Vực ngay.
Anh ta đưa một tờ chi phiếu năm mươi vạn cho Chu Mỹ Ngọc.
Nhìn con số trên tờ chi phiếu, Chu Mỹ Ngọc hưng phấn đến suýt té xiu.
Chiếc Aston Martin lao vụt ra khỏi khu chung cư.
Lưu Tư Ngữ ngơ ra cả nửa ngày. Cô ta không nghĩ ra tại sao nhân vật như Ôn Đình Vực lại xem trọng Cố Niệm Niệm.
Cô ta muốn phát tiết.
Những nghĩ lại, mấy người này đều là người nhà mẹ đẻ của Cố Niệm Niệm. Bây giờ cô ta trèo được lên cành cây cao là Ôn Đình Vực.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Lưu Tu Ngũ tức giận bỏ đi.
Sau khi Lưu Tư Ngữ đi, Cố Xảo Xảo vỗ vai Chu Mỹ Ngọc: "Mẹ, đừng có ra vẻ tham tiền vậy. Con gái mẹ tìm được người có tiền, đừng nói năm mươi vạn này, có là năm trăm vạn con cũng lấy ra được cho mẹ"
Chu Mỹ Ngọc cất từ chi phiếu đi: "Đúng đúng, Xảo Xảo nhà ta đẹp hơn con đĩ Cố Niệm Niệm kia, chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông có tiền hơn nó."
Chuyện ban nãy khiến Chu Mỹ Ngọc biết rằng người đàn ông đó không phải Hà Thu Thư mà là một người đàn ông rất có tiền
Về việc có nhiều tiền thế nào? Bà ta không biết.
Cố Xảo Xảo tối sầm mặt.
Có tiền? Có tiền hơn nữa thì qua được Ôn Đình Vực sao?
Nghĩ đến việc Cố Niệm Niệm theo được Ôn Đình Vực, Cố Xảo Xảo hận đến mức gằm sâu móng tay vào thịt.
"Đi, ba người chúng ta đi ăn một bữa ngon." Chu Mỹ Ngọc có được năm mươi vạn là bắt đầu nhảy cẫng lên.
Đáng tiếc là không ai hùa theo bà ta. Cố Xảo Xảo đang giận sôi, còn Cố Bân thì đang suy tư gì đó.
Chồng của em gái mình là Cố Đình Vực sao? Vậy không phải Cố Bân gã là anh vợ của Ôn Đình Vực sao!
Trở thành anh vợ của người đàn ông có giá trị nhất thành phố A, sau này đừng nói cưới vợ, muốn gái đẹp bao nhiêu là có bấy nhiêu!
Nghĩ đến đây, Cố Bân lộ ra nụ cười đầy da^ʍ tà.
"Anh dẫn tôi đi đâu, đến nhà anh sao?" Trầm mặc một lúc, Cố Niệm Niệm hỏi.
Ôn Đình Vực quăng cho cô một ánh mắt em nghĩ nhiều rồi".
"Khu nhà Thanh Thần." Ôn Đình Vực nói: "Chúng ta chỉ có hôn nhân trên hợp đồng, không cần ở cùng."
Cố Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải ở cùng, vậy thì quá tốt rồi!
Chỉ là Thanh Thần là khu nhà số một số hai ở thành phố A, giá
nhà đắt đến kinh nguời.
"Sau này anh để tôi ở đây sao? Có thể chuyển sang nơi khác không? Chỗ đó đắt qua, tôi sợ..."
"Đây không phải vấn đề em cần quan tâm." Ôn Đình Vực ngắt lời Cố Niệm Niệm: "Làm vợ trên hợp đồng của tôi, lo việc ăn ở là trách nhiệm của tôi."
Cứ nói vậy, lòng Cố Niệm Niệm không tránh khỏi bất an.
Chiêm tiện nghi công khai thế này khiến cô không quen lám.
Như thể đọc được suy nghĩ của Cố Niệm Niệm, ánh mắt Cố Đình Vực sâu hơn: "Nếu em cảm thấy ngại nhận thì có thể lấy thân báo đáp."
"Không." Cố Niệm Niệm giật nảy người, kêu lên.
Khóe môi Ôn Đình Vực lộ ra nụ cười nhạt: "Vậy thì có nhận không phải ngại, đỡ chuốc khó chịu vào thân."
Cố Niệm Niệm là người thông minh, cô hiểu ngay ý của Ôn Đình Vực.
Cô phải học được cách thản nhiên tiếp nhận, nếu không chỉ khiến mình khổ.
"Con người anh xem ra cũng không tệ." Cố Niệm Niệm không nhịn được bật cười.
"Không có gì không tệ, chúng ta có lợi ích qua lại thôi, thể theo nhu cầu." Ôn Đình Vực từ tốn nói.
"Anh yên tâm, tôi sẽ phối hợp làm một người vợ trên danh nghĩa của anh."
"Em chỉ cần phối hợp để đối phó với mẹ tôi là được rồi."
"Cái khác không cần sao? Ví dụ như hoạt động gì cần bạn gái?" Cố Niệm Niệm hỏi.