"Anh nghiêm túc sao?" Cố Niệm Niệm trừng lớn mắt.
"Tôi nghiêm túc." Đôi mắt Ôn Đình Vực sâu thẳm.
Mẹ cứ bắt mình phải kết hôn, mà Cố Niệm Niệm cũng cần một chỗ dựa để có thể thoát khỏi người mẹ điên cuồng của cô ấy.
Có lẽ, bọn họ có thể thử một lần.
"Nhưng tôi không thích anh." Cố Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Dù người đàn ông này có anh tuấn đến mức khiến người khác ghen ghét, nhưng đối mặt với một người đàn ông mới quen hai ngày, cô thật sự không có chút tình cảm nào.
Hôn nhân cần có tình cảm, không phải sao?
Ôn Đình Vực thở phào, thản nhiên nói: "Vậy thì tốt quá, tôi cũng không thích em."
Cố Niệm Niệm: "..."
"Vậy anh."
"Mẹ tôi cứ ép tôi phải kết hôn, tôi cần một người để đối phó. Còn em cũng cần một người để đối phó mà. Chúng ta có thể làm hợp đồng hôn nhân, mỗi người đều được lợi phần mình." Ánh mặt Ôn Đình Vực vô cùng bình tĩnh.
Cố Niệm Niệm hơi động lòng.
Nếu cô gả cho Ôn Đình Vực thật, Chu Mỹ Ngọc chắc sẽ không bắt cô hiến thân cho thằng đần kia nữa đâu nhỉ?
"Mặc dù là hợp đồng hôn nhân, nhưng tôi sẽ cho em lợi ích tốt nhất. Mọi chi phí ăn mặc, ngủ nghỉ tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.
Em hẳn phải biết tôi là ai, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho em lợi ích không ngờ."
"Tôi không biết anh là ai mà?" Cố Niệm Niệm ngắt lời Ôn Đình Vực.
"Không biết?" Ôn Đình Vực nhướng mày: "Vậy tấm danh thϊếp tôi đua, em không xem sao?"
"Không xem." Cố Niệm Niệm nói thật.
"Em ném nó đi?" Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.
"Không ném đi, còn bỏ trong túi quần."
"Trên đó có cách liên lạc với tôi. Nếu em đồng ý với việc lập hợp đồng hôn nhân thì gọi cho tôi."
Cố Niệm Niệm nghĩ một lát.
"Sau khi kết hôn, anh sẽ không lại ngủ với tôi đấy chứ?" Cô hỏi.
Sắc mặt Ôn Đình Vực cứng đờ.
Người trước mặt này là con gái thật sao?
Không phải con gái đều nói năng uyển chuyển để người khác không đoán ra ý đồ sao?
Sao cô gái này lại nói thẳng đến không biết xấu hổ như vậy!
"Sẽ không." Ôn Đình Vực nhìn vẻ mặt phòng bị của Cố Niệm Niệm: "Hợp đồng hôn nhân có thể thêm khoản, tôi không thực hiện nghĩa vụ của người chồng về mặt giường chiếu."
"Vậy là tốt rồi." Cố Niệm Niệm thả lỏng.
Nhưng cô lại thấy không đúng lắm "Không phải đàn ông cách
anh đều dễ kích động sao? Lỡ như anh không nhịn nổi mà ép buộc tôi thì phải làm sao."
Sắc mặt Ôn Đình Vực tối sầm: "Em cảm thấy tôi thiếu phụ nữ đến nỗi phải ép em sao?"
Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực, thật sự cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Người đàn ông này đẹp trai như vậy, chỉ cần anh muốn thì một đám phụ nữ sẽ nhào lên người anh.
"Vậy tôi sẽ về nghĩ lại rồi gọi cho anh." Cố Niệm Niệm nói,
"Được, tôi đưa em về." Ôn Đình Vực nói.
"Vậy anh đưa tôi đến quán bar trước đi." Cố Niệm Niệm còn định sẽ đến bar bán rượu vào buổi tối.
Ôn Đình Vực sầm mặt lại: "Em còn muốn đi bán rượu sao?"
"Đúng thế." Cố Niệm Niệm vô tư nói.
"Không được!" Ôn Đình Vực lạnh giọng.
"Anh dựa vào đâu mà không cho tôi đi bán rượu?"
"Làm vợ của tôi, không được đi làm những công việc loạn thất bát tạo kia."
"Tôi còn chưa đồng ý mà."
Người đàn ông này quản cũng rộng quá đi. Cô còn chưa đồng ý làm hợp đồng hôn nhân với anh ấy mà anh đã quản nhiều thế này rồi.
"Mặc kệ em có đồng ý hay không, em cũng không được đi bán. Em quên chuyện bị hạ thuốc rồi sao?"
Câu này thật sự làm Cố Niệm Niệm sợ.
"Không được bán rượu nữa, bây giờ tôi đưa em về nhà. Tối nay em cho tôi biết quyết định của mình, ngày mai làm thủ tục kết hôn." Ôn Đình Vực nói gãy gọn.