Chung Thiên Như đang chạy thì va vào Du Minh Kha vừa bước ra khỏi cửa. Cô không suy nghĩ nhiều đứng lùi lại phía sau xin lỗi rồi chạy tiếp.
Anh khi nhìn thấy cô nhận ra cô là người con gái duy nhất từ trước đến nay có thể chạm vào mình mà không có cảm giác ghê tởm như bao cô gái khác, mà cũng là người cãi vô lý hôm bị đâm xe. Cô đang định chạy đi thì anh túm lấy cổ tay cô " Là cô!"
Anh vừa nói xong thì có 2 người đàn ông với vẻ mặt tức giận chạy tới " Con điếm kia mày chuẩn bị chết với ông mày." một trong hai tên tức giận nói.
Cô hết cách, cô bây giờ đã say không thể làm gì được cô chỉ còn cách cầu cứu người bên cạch : " Cầu xin anh hãy cứu tôi, tôi không muốn hai người ông kia bắt đi." Cô say không thế suy nghĩ gì hơn được nữa.
Gương mặt anh lạnh tanh không cảm xúc anh đang tức giận và anh cũng đang kìm nén sự nóng dần do tác dụng của xuân dược trong cơ thể mình. " A Dũng, cậu biết làm thế nào rồi." Nói xong anh bế cô vào phòng riêng của anh."
Anh để lại cho A Dũng rất bất ngờ. Vì anh biết Bang chủ không bao giờ gần nữ sắc sảo bây giờ lại thân mật với một cô gái xa lại.
Du Minh Kha bế cô về phòng đặt cô lên giường còn mình đi vào phòng tắm bật nước lạnh để cho cái lạnh giá của nước làm giảm nóng trong cơ thể mình. Anh ở trong đó 30 phút mới ra ngoài.
Anh đi đến bên giường nên có người con gái đang nằm. " Nóng quá!". Cô kêu lên và bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình ra. Anh nhìn hành động đó của xuân dược trong người anh lại bắt đầu nóng lên, cậu em trai đang ngóc đầu lên
Lần đầu anh vì một người con gái mà phản ứng và cộng xuân dược trong người anh lại tái phát. Anh như một con hổ đói lao vào cô.
Anh hôn lên chiếc môi mềm mại của cô thô bạo làm cho đau đớn. Anh lấy tay dật hết quần áo, những chướng ngại vật trên người cô ra. Anh đi đến đâu đều để lại dấu vết.
Bàn tay anh nghịch ngợm hai nụ hoa trước ngực của cô. Hai tay điên cuồng xoa bóp một cách thô bạo.
" Đau...đau..." cô mơ hồ đau đớn kêu lên. Anh không để ý đến lời nói của cô mà điên cuồng như một con mãnh thú đang mất kiểm soát.
Cậu em trai của anh ***** **** anh không nghĩ gì nhiều mà tháo chiếc khăn cản trở cậu em trai ra rồi giơ chân cô lên đi vào một cách thô bạo.
Cô đau đớn vô cùng cầu xin anh " Xin anh, xin anh đừng làm nữa. Tôi chết mất. Cùng lúc đó em gái nhỏ của cô bị anh đi vào chảy ra một ít máu. Anh bất ngờ lên tiếng:" Cô... lần đầu tiên!" ........
Anh và cô cùng nhau hết hiệp này đến hiệp khác cho đến khi trong người anh hết tác dụng của xuân dược. Cô đã ngất đi anh đứng dậy đi vào trong nhà tắm lấy khăn ấm ra lau cho cô, lau đi những vết bẩn mà anh để lại bên em gái nhỏ của cô. Dù cô đang ngủ nhưng anh nhìn thấy sự đau đớn,mệt mỏi mà anh đã để lại trên người cô.
Anh lâu cho cô xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho An Tinh: [ Điều tra người phụ nữ đυ.ng xe hôm trước] Anh lấy giọng lạnh nói với An Tinh.
[Nhưng....]
[Có phải cậu thấy mình đang sướиɠ quá. ] Anh đừng giọng băng lãnh nói với An Tinh.
[ Không.....Vâng] An Tinh không nhiều lời hơn không sợ rằng mình giống Dung Vũ Anh. "Thà mình ở đây bị Tổng giám đốc ác ma của mình mắng suốt ngày phô ra cái mặt lạnh lùng còn hơn đi châu Phi không biết đường về".
Anh gọi cho An Tinh xong đến bên giường nằm xuống bên cạnh cô ngủ.