Đến tối.
Cô rất vui vẻ lựa chọn đồ để đến Bắc gia.
Trong khoảng thời gian đó, cô đã phải chọn đi chọn lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chọn được bộ đồ ưng ý.
"Hì, như vầy chắc được rồi." Cô nhìn mình trong gương cứ cười rạng rỡ.
Khi cô chuẩn bị xong thì đúng sáu giờ năm mươi lăm phút. Cô đi xuống lầu, rộn lòng ngồi xuống sofa chờ anh.
Cô cứ suy nghĩ đầy điều vui vẻ.
Không biết anh ấy đến sẽ như thế nào nhỉ? Anh sẽ cười với cô không? Sẽ nói chuyện dịu dàng?
Đầy những thứ lãng mạn như mơ, nhưng cuối cùng....
Anh đã đến, Bắc Dật Quân bước vào căn nhà với vẻ mặt u ám, đầy sự chán ghét.
Nhìn thấy anh như vậy, nụ cười trên môi cô cũng bị dập tắt, cô nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
"Còn ngồi đó làm gì, còn không mau đi, đợi tôi đến xách cô đi sao?" Anh gầm gừ, tỏ vẻ rất khó chịu và bực bội, anh vốn không hề muốn đến căn nhà này một tí nào, chỉ là do bất đắt dĩ, muốn làm cho bà nội vui, nếu không thì anh sẽ thèm đến cô sao? Nếu không có tác động từ bà nội thì có lẽ anh sẽ không bao giờ để tâm đến cô, cho dù là cả cuộc đời cũng chẳng muốn tìm đến căn nhà dơ bẩn này.
Anh chán ghét cô như vậy, làm cô vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ khiến anh khó chịu với mình, sợ sẽ khiến anh không vui, sợ sẽ làm anh tức giận. Cô sợ thật nhiều thứ nhưng đó đều là quan tâm đến anh.
Nói xong anh liền quay đầu đi ra ngoài, một mạch đi luôn, không thèm quay đầu lại nhìn cô lấy một cái.
"Xem ra mọi thứ đều không như mình tưởng tượng." Cô lẩm bẩm một mình, rồi buồn bã đứng dậy bước đi theo anh.
Đi ra ngoài xe.
"Còn không mau lên, còn đợi tôi mở cửa nữa à? Cô tốt nhất là nên dẹp đi cái tính tiểu thư đó của cô đi, ở Nhã gia cô rất được thương yêu cưng chiều phải không. Nhưng đó là ở Nhã gia, còn ở đây là nhà của tôi, cho dù ở đây cô là thiếu phu nhân nhưng hãy nhớ kỹ thân phận của mình. Cô vào căn nhà này cũng chỉ là một món đồ dùng để trao đổi với số tiền đó." Anh trừng cô, tối sầm mặt, thật sự là anh rất lạnh lùng, lạnh lùng như băng vậy, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Cho dù cô rất muốn khóc, muốn khóc thật to một lần cho đã nhưng....
Cô vẫn cố gắng nở nụ cười thật rạng rỡ.
"Em hiểu mà, em đều hiểu cả, em biết thân phận của mình ở đâu, em sẽ không khiến cho anh tức giận nữa đâu."
"Hừ, tốt nhất là như vậy, tôi cũng nhắc nhở cô, sau này cho dù là có chuyện gì nếu tôi không gọi cho cô thì cô đừng có mà làm phiền tôi." Gầm gừ, anh bước lên xe.
"Em biết rồi, em sẽ không tự ý làm phiền anh." Cô cúi đầu, nhỏ giỏng, trông thật yếu ớt và đáng thương biết chừng nào.
Từ khi bước lên xe, bầu không khí liền trở nên ngột ngạt đến khó thở, cả hai đều im lặng không nói gì cho đến khi đến nơi.
Đến nơi, anh liền bước xuống mở cửa xe ra, đưa tay ra có ý muốn đỡ cô xuống xe.
Ánh mắt anh lúc này thật dịu dàng, dịu dàng đến khó tin, thật sự là khác hoàn toàn với lúc nãy, khác với ánh mắt lạnh lùng mọi khi của anh.
Làm cô phải giật mình, Yến Mịch chần chừ....
"Cô hãy diễn cho tốt vai người vợ của mình đi." Anh tươi cười nhắc nhở cô.
"Em hiểu rồi." Cô cố gắng cười thật tươi, hít thở thật sâu rồi nắm lấy tay anh bước xuống.
Bà tay của anh ấy thật ấm áp, cô cứ muốn nắm lấy mãi như bây giờ, anh ấy lúc này còn rất dịu dàng nữa, khiến cô cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng nó sẽ kéo dài được bao lâu đây.
Chỉ có lúc như vầy mình mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng của Dật Quân thôi sao?