Phải làm sao đây? Anh ấy đã nói là không được làm phiền anh ấy, bây giờ phải làm sao?
Đây đúng là một phiền phức lớn, gọi cho Dật Quân thì sẽ làm cho anh ấy nổi giận còn không gọi thì mẹ sẽ nghi ngờ.
"Mẹ......" Khó xử vô cùng.
"Hửm?" Mẹ cô cứ kiên quyết.
Không được, cho dù phải làm cho Dật Quân nổi giận thì cô cũng không thể để mẹ lo lắng, vốn... vốn anh ấy đã ghét cô rồi cơ mà, bây giờ có ghét hơn nữa cũng đâu phải là vấn đề gì lớn.
Cuối cùng cô quyết định gọi cho Dật Quân theo ý của mẹ mình nhưng chỉ sợ là... anh không bắt máy, như vậy không phải là rất tốt sao?
Cơ mà mọi chuyện điều không theo ý muốn của cô, anh ấy đã bắt máy.
/Tôi đã nói với cô rồi mà, không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi, đừng làm phiền tôi, cô không nghe à?/ Anh rất tức giận, quát tháo cô trong điện thoại.
Lúc này ba mẹ cô sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tay cô bắt đầu run lên nhưng lại cố giữ bình tĩnh.
*Dật Quân... Dật Quân à, anh lại nhầm em với ai rồi sao? Hai chữ vợ yêu to đùng đó sao anh không nhìn lấy một cái mà vội vàng tức giận rồi? Em không phải nhân viên của công ty, anh nhầm lẫn như vậy sẽ khiến ba mẹ em hiểu lầm là anh không tốt với em đó." Cô sợ hãi trốn tránh ánh mắt của ba mẹ nhìn cô.
Làm ơn đi Dật Quân, làm ơn, anh có thể phối hợp với em một chút không? Đừng để ba mẹ phát hiện ra điều gì, em xin anh đấy.
Tuy bên ngoài cô có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng cô thì vô cùng lo lắng, run sợ. Cô sợ anh sẽ không phối hợp với cô, cô sợ anh sẽ tiếp tục tức giận.
/Aiza, xin lỗi em nhé! Anh lại nhầm nữa rồi, do công việc bận rộn, căng thẳng nên anh mới vậy. Bây giờ em đang ở Nhã gia phải không? Em hãy chuyển lời với ba mẹ giúp anh là không không đến được vì có việc bận./ Giọng anh lúc này dịu dàng hơn rất rất nhiều làm cô cảm thấy bất ngờ.
Làm mình một phen hú hồn, cũng may là anh chịu phối hợp với mình, nếu không.....
"Không sao đâu, ba mẹ em không trách anh." Cô vui vẻ đáp lời Dật Quân.
/Được rồi, một lát nữa anh có cuộc họp, chúng ta nói chuyện sau nhé!/
"Vâng." Cô cúp máy xong vội vàng nói chuyện với ba mẹ.
"Ba mẹ thấy không, anh ấy rất bận đó, từng giáy từng phút đều bận chứ đâu giống như con, suốt ngày rảnh rỗi nên ba mẹ hãy hiểu cho anh ấy."
"Hừ, mẹ tạm tin con đó, được rồi, ăn cơm đi." Mẹ cô tạm tin những lời nói của đứa con yêu của bà và cầm đũa lên gấp thức ăn cho cô.
"Haiz, ăn đi, ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi. Chỉ là Yến Mịch này, sau này nếu chồng con rảnh thì dẫn nó qua cùng ăn cơm với ba mẹ. Cũng đâu phải lúc nào Dật Quân nó cũng bận, phải không?" Ba cô thật sự rất nôn nóng gặp đứa con rể này, dù sao ông chỉ có một đứa con mà thôi, đương nhiên là rất quý đứa con rể này. Vã lại Dật Quân còn tài giỏi như vậy.....
"Hì, con biết rồi mà ba."
Cuối cùng rồi cũng phải đối mặt thôi, đâu thể nào trốn tránh được,chỉ là... không biết Dật Quân anh ấy có đồng ý không thôi.
Ba cô gấp thức ăn cho cô.
"Ăn đi con, ba thấy con đã ốm đi rất nhiều đó."
Sau bữa ăn tối.
"Ba mẹ, con về đây."
"Con không thể ngủ ở lại đây một đêm được sao?" Mẹ cô không muốn cô về chút nào.
"Thôi mà bà, bây giờ nó cũng đã có chồng rồi cơ mà..."
"Vậy thôi, con về đây, rảnh con sẽ về thăm ba mẹ." Cô rời khỏi nhà.