Đường Dật lấy ra một phần văn kiện từ trong túi, sau đó nhìn về phía Hàn Tín: “Hàn tổng, tôi có thể trị bệnh của cha ngài, nhưng tôi có một điều kiện.”
Vừa dứt lời, Đường Dật đã đưa một phần tài liệu cho Hàn Tín.
Hàn Tín mở tài liệu ra, mày nhăn càng ngày càng chặt.
Đường Dật thấy vậy thì bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói cho ông biết, tìm khắp Hải Thành, bao gồm các vị ngồi ở đây, chỉ có tôi trị được bệnh của cha ông.”
Đường Dật ăn nói rất kiêu ngạo. Nhưng sau khi các vị bác sĩ quyền uy ngồi ở đây biết được bệnh tình của cha Hàn, họ đều không nắm chắc, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua, cho nên lúc này họ cũng không dám công khai phản đối Đường Dật.
Đặc biệt lúc này bên cạnh Đường Dật còn có “Ma quỷ”.
Tiếp theo, Đường Dật lại tung ra một chỗ tốt: “Còn bệnh kín của lệnh phu nhân nữa, tôi cũng có tự tin chữa khỏi cho bà ấy.”
Trước kia Hàn phu nhân từng phá thai, sau đó chỉ cần mang thai thì sẽ sảy thai liên tục, bà từng đi khám rất nhiều bác sĩ, mỗi lần mang thai đều cẩn thận che chở, nhưng vẫn giữ không nổi.
Hiện tại đã qua tuổi 40, vợ chồng bọn họ đều đã từ bỏ.
Hàn Tín nhìn dáng vẻ tự tin của Đường Dật, trong lòng đã dao động, nhưng phần hợp đồng này có ảnh hưởng rất lớn, nhất thời ông cũng không thể quyết định.
Lăng Tiêu phun ra một ngụm khói trắng, ném một phần hồ sơ khác cho Hàn Tín: “Có lẽ Hàn tổng còn chưa đủ hiểu Lăng thị, tôi cho ông một đêm để suy xét, ngày mai trả lời tôi.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu dụi tắt tàn thuốc trong tay, tiếp theo thì đứng lên: “Tôi đi trước.”
Lăng Tiêu cầm lấy cái áo khoác trên ghế, tiện tay khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn cô và nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó co rúm thân thể lạnh lẽo vào áo khoác, đi theo hắn ra ngoài.
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Hàn Tín: “Hàn tổng suy xét cho kỹ, chúc ông chơi vui vẻ trong chuyến đi Hải Thành lần này.”
“Đường Dật.” Hàn Tín gọi anh lại: “Xin hỏi Thịnh tiểu thư và Lăng tổng có quan hệ gì?”
Đường Dật cười cười: “Đương nhiên là vợ chồng.”
Vợ chồng?
Hàn Tín thật không ngờ Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ là vợ chồng...
Nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, Hàn Tín không khỏi cảm thán, thế sự thật biến ảo vô thường!
Mộ Tư không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, khi Hàn phu nhân đuổi theo ra ngoài thì anh ta đã lên xe.
Khi Hàn phu nhân trở về, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn khoác áo của Lăng Tiêu, đi ra theo sát phía sau hắn.
“Hoàn Hoàn.” Hàn phu nhân gọi cô lại: “Mới giờ này mà đã trở về sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó đi đến chỗ Hàn phu nhân: “Hàn phu nhân, đêm nay thực xin lỗi, mọi người sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày?”
Hàn phu nhân nói: “Chắc là ba bốn ngày.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta hẹn sau đi, tôi dẫn bà đi đua xe, đêm nay tôi về trước, sẽ gọi điện thoại cho bà sau.”
Nhìn Lăng Tiêu lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tạm biệt Hàn phu nhân.
Ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn kéo chặt lấy áo khoác trên người.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh!
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn co ro người vào lớp áo thì cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô không thích bị hắn chạm vào như vậy sao?
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi chịu đựng dưới người mình, hắn lại kéo cô lên đùi...
Phản kháng là vô dụng, cô chỉ có thể chịu đựng.
Vết thương trên môi lại rách rồi, đau quá...
Đến lúc nào sự tra tấn này mới có thể dừng lại?
Lúc trở về, Hàn Tín nói cho Hàn phu nhân biết kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu là vợ chồng, Hàn phu nhân khϊếp sợ nói không nên lời.
Bà từng nghe Thịnh Hoàn Hoàn kể về câu chuyện giữa mình và Mộ Tư, khi đó ánh mắt cô toả sáng, cô nói Mộ Tư là người đàn ông cô đã chọn, đời này không phải anh thì không gả.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lấy chồng, mà người đàn ông kia lại không phải người mà cô đã từng hứa hẹn phải gả!
Hàn phu nhân thực thất vọng, cũng rất khổ sở: “Vì sao bọn họ không thể ở bên nhau, rõ ràng trong mắt họ đều có nhau, vì sao con bé kia lại gả cho Lăng Tiêu?”
Tâm tình của Hàn Tín cũng giống như Hàn phu nhân: “Khi về khách sạn, em đi hỏi thăm một chút đi.”
Sau đó Hàn phu nhân cũng biết được những chuyện Mộ Tư đã làm với Thịnh Hoàn Hoàn trong buổi hôn lễ kia, biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy Lăng Tiêu, bà tức giận đến chửi ầm lên.
Hàn Tín dỗ dành rất lâu vẫn không thể làm bà nguôi ngoai.
Thấy Hàn phu nhân tức đến hốc mắt đỏ bừng, Hàn Tín còn đặc biệt gọi điện thoại mắng Mộ Tư một trận.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh cả giận quát: “Cặn bã, cậu là thứ cặn bã, Hoàn Hoàn yêu cậu như vậy, vì sao cậu lại làm tổn thương cô ấy?”
“Mộ Tư, cậu là thằng ngốc, cậu chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, cậu hối hận cũng đáng đời...”
Lúc này Mộ Tư đang đau khổ nằm trên giường, trên người anh ta mọc rất nhiều rôm, vừa đau vừa ngứa, đặc biệt khó chịu.
Nhưng chút đau đớn này lại không mãnh liệt bằng những lời nói của Hàn phu nhân. Câu nói của bà như một con dao hung hăng thọc vào trái tim Mộ Tư, máu chảy không ngừng.
Sau khi cúp điện thoại, đã không còn tiếng mắng tức giận của Hàn phu nhân, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như nơi nơi đều trở nên trống rỗng.
Lúc này đã là đêm khuya, Bạch Tuyết đã ngủ rồi.
Mộ Tư cào những nốt đỏ trên người, nhớ tới dáng vẻ bận trước bận sau trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn khi còn ở bên mình, hốc mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.
Hàn phu nhân nói rất đúng, anh là thằng ngốc, đã chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, anh chính là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.
Rõ ràng cô là của anh, hiện tại lại biến thành của người khác.
Nếu có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao!
Anh nhất định sẽ không vứt bỏ cô.
Lúc này trong lòng anh vang lên một giọng nói: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp, cô ấy yêu mày như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mày.”
Tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác: “Hiện tại quay đầu lại thì Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?”
“Bồi thường cho cô ta, người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy ở bên cạnh Lăng Tiêu cũng không được hạnh phúc, cô ấy cần mày bảo vệ.”
“Không được, Bạch Tuyết chịu nhiều đau khổ như vậy vì mày, mày không thể tổn thương cô ấy được.”
“Nhưng người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, mày nỡ nhìn cô ấy bị Lăng Tiêu sỉ nhục tra tấn như vậy sao?”
“Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy chồng, cô ấy với mày không còn quan hệ gì, người mày nên bảo vệ là Bạch Tuyết.”
“Không, người mày phải bảo vệ là Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu bắt đi, người nợ cô ta là Mộ Thành Chu, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị mày tự tay làm tổn thương, người mày thật sự mắc nợ là cô ấy.”
“Không, Bạch Tuyết vì mày mới bị Mộ Thành Chu bắt đi, cũng là cô ấy cùng mày trải qua khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, người cần được bảo vệ là Bạch Tuyết...”
Trong đầu Mộ Tư như có hai người tí hon đang đánh nhau, anh ta che cái đầu sắp nổ tung lại, đau khổ co ro người.
Qua thật lâu sau, rốt cuộc hai giọng nói kia cũng có kết quả.
Như đã hạ quyết tâm, Mộ Tư đi tắm rửa rồi mặc áo tắm vào, ngồi lên xe lăn tự động, đi đến phòng Bạch Tuyết.