Khi buột miệng thốt ra lời này, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.
Chỉ thấy Lăng Tiêu cứng người lại, sau đó chính là lửa giận lớn hơn nữa: “Muốn có con để củng cố địa vị của cô ở Lăng gia sao?”
Đúng, cũng không đúng.
Đối mặt với ánh mắt như nhìn thấu linh hồn của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích gì cho mình.
Bởi vì suy nghĩ lúc này của cô thật sự không thuần túy, cô thật hổ thẹn.
Lăng Tiêu “A” một tiếng rồi ném đũa xuống: “Tôi nói cho cô biết, đời này tôi chỉ có một đứa con là Thiên Vũ, cho nên tốt nhất cô bỏ suy nghĩ này đi.”
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn vụt tắt: “Tôi đã biết, về sau sẽ không nhắc lại.”
Vì sao cô lại phải tự rước lấy nhục?
Không biết vì sao, nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy thì tức giận trong lòng Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng, lời nói như dao nhọn đâm thẳng vào tự tôn của Thịnh Hoàn Hoàn: “Có rảnh trở về lật hợp đồng trước kết hôn, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên cười: “Là tôi đắc ý vênh váo.”
Vốn còn muốn nói với Lăng Tiêu, đêm nay cô không muốn đi tham gia tiệc tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, không muốn gặp Mộ Tư, nhưng lúc này cô không muốn nói gì nữa.
Trong sân bay rộn ràng nhốn nháo, bóng dáng của Mộ Tư giống như hạc trong bầy gà.
Mộ Tư rất cao gầy, diện mạo cũng thực xuất chúng, ôn tồn lễ độ, khí chất thanh nhã, không ít cô gái đều dán mắt nhìn theo bước chân của anh ta, cuối cùng lại chùn bước trước một hàng vệ sĩ phía sau anh.
Chỉ chốc lát sau, vợ chồng Hàn Tín đã xuất hiện ở lối ra.
Mộ Tư bước lên tiếp đón, câu đầu tiên của Hàn phu nhân là hỏi: “Vị hôn thê bé nhỏ của cậu đâu, sao cô ấy lại không tới?”
Hàn Tín không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng thực thất vọng: “Cái con bé đó không biết hôm nay chúng tôi tới Hải Thành sao?”
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn từng nói, chờ lần sau vợ chồng bọn họ tới Hải Thành thì cô nhất định sẽ tới sân bay đích thân nghênh đón họ.
Đến bây giờ hai vợ chồng này còn không biết Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa.
Mộ Tư cũng không vội vã giải thích, chỉ thấy anh ta ôn tồn lễ độ cười nói: “Nơi này quá ồn, chúng ta lên xe trước rồi nói.”
Sau khi lên xe, Mộ Tư khéo léo dời đề tài qua chuyện công việc, mãi đến khi đến khách sạn, ngồi xuống trong phòng ăn.
Hàn phu nhân lại nhắc tới Thịnh Hoàn Hoàn: “Mộ tổng, con bé Hoàn Hoàn kia đang bận cái gì, lần này vợ chồng chúng tôi sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày, thực hy vọng có thể gặp cô ấy.”
Hai lần gặp mặt, Thịnh Hoàn Hoàn để lại ấn tượng rất sâu cho vợ chồng Hàn Tín, họ đều rất thích cô.
Trên gương mặt ôn hoà tuấn tú của Mộ Tư có thêm một tia nghiêm túc, trầm mặc một lát mới giải thích với hai người: “Khoảng thời gian trước ba cô ấy xảy ra tai nạn xe, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, buổi tối tôi hẹn cô ấy ra, nhưng chưa chắc sẽ đến.”
“Thì ra là thế...” Hàn phu nhân nghĩ lại thì cảm thấy có chỗ nào không đúng, bà nhìn Mộ Tư, nhíu mày hỏi: “Có phải quan hệ giữa cậu và cô ấy đã xảy ra thay đổi gì không?”
Mộ Tư nói chuyện có gì đó không đúng, Hàn phu nhân vừa nghe đã nhận ra vấn đề trong đó.
Ánh mắt Mộ Tư trầm trầm, giọng lại rất bình tĩnh: “Chúng tôi chia tay.”
“Vì sao, không phải hai người đã tính đến chuyện kết hôn sao?” Hàn phu nhân đặc biệt khϊếp sợ, rất khó tin tưởng: “Không phải hai người rất yêu nhau sao, vì sao lại chia tay?”
Hàn Tín cũng rất thất vọng: “Khó trách không gặp được cô ấy, thì ra hai người đã, ai...”
Vợ chồng Hàn Tín không khỏi nhớ tới Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn ăn ý như thế nào, ấm áp như thế nào lúc ở Hàn Quốc.
Tình cảm sâu đậm này không phải một ngày hai ngày là có thể bồi dưỡng ra được, đặc biệt là Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt cô nhìn Mộ Tư tràn ngập sùng bái và yêu thương, tình yêu khắc sâu viết hết lên trên mặt.
Mới bao lâu đâu mà sao lại chia tay, thật làm người ta tiếc hận!
Mộ Tư không muốn để người khác thấy vẻ chật vật và không cam lòng của mình, chỉ thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Hàn Tín nghe xong thì lắc lắc đầu: “Mộ Tư, cậu đừng xin lỗi chúng ta, tuy rằng tôi không biết vì sao hai người chia tay, nhưng tôi muốn lắm miệng một câu, Hoàn Hoàn là một cô gái tốt, cậu không nên vứt bỏ cô ấy.”
Hàn phu nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, cậu đừng từ bỏ, tôi nhìn ra được con bé kia thật sự rất rất yêu cậu, ánh mắt nó nhìn cậu cứ lấp la lấp lánh, giống như sẽ sáng lên vậy.”
Nghe vợ chồng Hàn Tín nói thế, cổ họng Mộ Tư như nghẹn lại, ngực đau đớn âm ỉ.
Anh ta biết cô rất yêu mình, vẫn luôn biết.
Anh ta cũng không muốn chia tay, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cô đã kết hôn, thành vợ người khác. Mà anh không bỏ xuống được Bạch Tuyết, cô gái này đã chịu quá nhiều đau khổ vì anh, anh không thể có lỗi với cô ấy nữa.
Thấy Mộ Tư lựa chọn trầm mặc, vợ chồng Hàn Tín đặc biệt thất vọng.
Sau một lúc lâu, Hàn phu nhân mới nói: “Mặc kệ thế nào, vợ chồng chúng tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần, hy vọng anh có thể thỏa mãn nguyện vọng này của chúng tôi.”
Ánh mắt Mộ Tư lập loè, hai mắt ảm đạm như hiện lên một tia sáng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lúc này Hàn phu nhân mới vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hy vọng anh chàng này đừng phụ lòng bà, có thể làm lành với cô nhóc kia.
Về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn không thể bình tĩnh, cô không muốn tham dự tiệc tối hôm nay, cô không muốn ngồi chung bàn với Mộ Tư.
Vợ chồng Hàn Tín đã từng nhìn thấy dáng vẻ ân ái của bọn họ. Lăng Tiêu lại đặc biệt để ý quá khứ giữa cô và Mộ Tư, sợ thể xác tinh thần cô không trinh cắm sừng lên đầu hắn, tiệc tối đêm nay chính là cực hình tàn khốc đối với cô.
Mặc kệ cô làm tốt đến mấy, Lăng Tiêu cũng có thể moi móc ra sai lầm.
Cô không muốn đi, không muốn đi chút nào cả.
Nhưng cô lại không có dũng khí gọi điện thoại cho Lăng Tiêu. Hắn nhất định sẽ cảm thấy trong lòng cô có mờ ám, sợ bị hắn phát hiện cô còn lưu luyến Mộ Tư nên mới không dám ngồi cùng bàn với Mộ Tư.
Dù sao cô làm thế nào cũng là sai!
Đây là một nan đề không có lời giải.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi suy nghĩ, nếu hiện tại cô bệnh nặng không dậy nổi, thần trí không rõ thì tốt rồi!!!
Vào khoảng 5 giờ chiều, Lăng Tiêu gọi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn không hề chuẩn bị, đang nằm trên giường giả chết không muốn nhúc nhích.
Lăng Tiêu gọi đến làm cô sợ tới mức như cá chép lộn mình ngồi bật dậy khỏi giường, rối rắm thật lâu mới chấp nhận số phận mà bắt máy, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
“Alo...”
Lăng Tiêu nói với cô bằng hình thức thông báo: “Buổi tiệc 7 giờ, cô chuẩn bị đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt khăn trải giường dưới mông: “Anh sẽ về đón tôi à?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt đáp lại một câu “Không rảnh”, sau đó tắt máy.
Thịnh Hoàn Hoàn ném điện thoại, nhại theo hắn cũng nói một câu “Không rảnh”, sau đó lại ngã xuống giường giả chết.
Làm sao bây giờ, phải mặc bộ đồ nào, có cần trang điểm không?
Lấy sự hiểu biết trong thời gian này của cô đối với Lăng Tiêu, nếu cô không trang điểm thì hắn nhất định sẽ cảm thấy cô cố ý giả vờ đáng thương trước mặt Mộ Tư.
Nếu cô trang điểm, hắn nhất định sẽ thấy cô cố ý trang điểm cho Mộ Tư xem.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy quá đau đầu.