Lăng Tiêu nhìn đám trai gái bên trong, ánh mắt không khỏi trầm trầm, mấy giây sau mới ôm cậu nhóc trong ngực đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, cắn răng một cái rồi chen vào theo hắn.
Trần Phỉ Phỉ đứng phía sau nhếch khoé miệng lên: Có trò hay để xem.
Sau khi Lăng Tiêu tiến vào, mọi người bất giác đứng lên.
Lăng Tiêu ngồi vào trong cùng, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống thì ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu đã dừng lại trên người cô.
Thịnh Hoàn Hoàn giả vờ không thấy, chuyển tầm mắt qua hướng khác.
Lăng Phi thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chị dâu”.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thanh niên đẹp trai khóe miệng có hai lúm đồng tiền trước mặt thì lập tức sinh ra thiện cảm.
Nhưng không đợi cô mở miệng, bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp bạc tình của Lăng Tiêu: “Rất nhanh liền không phải.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại cố ý làm khó cô, nhưng cô sớm đã chuẩn bị tinh thần bị hắn làm khó dễ rồi.
Mấy cô gái trong phòng đều vui sướиɠ khi người gặp họa: Xem ra lời đồn là thật, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị đuổi ra ngoài, cô không làm bà Lăng được mấy ngày nữa.
Lăng Phi cũng có nghe về chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài, lúc này vẻ mặt anh có chút xấu hổ, vội vàng thay đổi đề tài: “Hai người muốn uống cái gì?”
Lăng Tiêu lười trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Gì cũng được.”
Lăng Phi bảo người rót cho họ hai ly rượu vang đỏ.
Sau đó Lăng Phi kéo tay Lam Tiếu lại đây: “Anh hai, đây là bạn gái em, Lam Tiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải nói gì, ánh mắt thanh niên này không được tốt lắm!
Lăng Tiêu nhìn qua Lam Tiếu, chỉ thấy Lam Tiếu lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, nũng nịu gọi một tiếng “Anh hai”.
Không biết Lăng Tiêu cảm thấy thế nào, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh chỉ thấy da gà rớt đầy đất.
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô ta một cái, sau đó trực tiếp làm lơ.
Lam Tiếu lại không tự mình hiểu lấy, cô ta là bạn gái của Lăng Phi, buổi tiệc hôm nay là Lăng Phi bao trọn, đa số người tham dự là do cô mời, cho nên đương nhiên đã coi mình là chủ, là tiêu điểm toàn trường ở đây.
Cô ta nhìn Lăng Tiêu mà quan tâm hỏi: “Vừa rồi khi đi vào em có thấy chị dâu luôn đứng ở bên ngoài, anh hai và chị cãi nhau sao?”
Cô gái này biết còn cố hỏi, cô ta muốn làm gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Tiếu, thật sự không nhớ ra rốt cuộc mình đắc tội cô ta khi nào. Đồng thời, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chuẩn bị sẵn sàng bị Lăng Tiêu sỉ nhục.
Lúc này liền nghe thấy Lăng Tiêu không nhanh không chậm mà nói một câu: “Liên quan gì đến cô?”
Ngay lập tức, vẻ mặt thẹn thùng của Lam Tiếu biến mất, cô ta kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, hai mắt trừng lớn.
Ý nghĩa câu nói năm chữ này của Lăng Tiêu không khác gì cái tát vả vào mặt Lam Tiếu.
Lăng Phi đau lòng bạn gái, vội giải vây cho Lam Tiếu: “Tiếu Tiếu, đây là chuyện riêng của anh hai và chị dâu, chúng ta đừng hỏi nhiều đến.”
Lam Tiếu lập tức oan ức đỏ mắt, nhu nhược đáng thương mà nói: “Em... Em chỉ có ý tốt, cũng không phải cố ý muốn tìm hiểu chuyện riêng của anh hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn cười, muốn nhắc nhở cô ta: Cô khóc nhìn thật trân luôn. Nhưng trong tình hình hiện tại, cô thật sự không nên “Kiêu ngạo” như vậy.
Chỉ nghe Lăng Tiêu lại lên tiếng lần nữa, lạnh lùng đến cực điểm: “Lăng Phi, bảo cô ta đứng cách xa một chút.”
Lời này của Lăng Tiêu không chút nương tình, cực kỳ ghét bỏ.
Sắc mặt Lam Tiếu từ trắng chuyển sang xanh, lại không dám nói thêm câu nào.
Lăng Phi vội đỡ cô ta ngồi vào một góc.
Tiếp theo Lăng Phi lại trở về, tự đổ ly rượu, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tiếu Tiếu không biết ăn nói, em kính anh một ly thay cô ấy.”
Lăng Phi thật sự thích Lam Tiếu, cho nên rất để ý ấn tượng của Lăng Tiêu dành cho cô ta như vậy, dù sao Lam Tiếu có bước vào Lăng gia hay không còn phải được Lăng Tiêu gật đầu đồng ý.
Lăng Tiêu chán ghét bộ dạng làm ra vẻ của Lam Tiếu, lại không bất mãn gì với Lăng Phi, nhìn Lăng Phi uống hết một ly rượu, ngón tay thon dài cân đối của hắn duỗi về ly rượu vang đỏ trước mặt.
Nhưng xúc cảm chạm vào lại không phải mảnh kính lạnh lẽo cứng đờ, mà là bàn tay nhỏ bóng loáng tinh tế, mềm mại không xương. Hắn quay qua nhìn, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đưa mắt nhìn mình.
“Tôi uống thay anh.”
Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nâng ly rượu đỏ lên, uống cạn thay cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái uống rượu mà không nhăn mày lấy một cái trước mắt, chỉ chỉ chai rượu vang đỏ bên cạnh, lười biếng mở miệng: “Nếu cô thích uống như vậy thì uống cả chai đi.”
Lăng Phi nhăn mày lại: “Anh...”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi trực tiếp nuốt ngược lời nói đã đến cổ họng trở vào.
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung cười: “Tôi uống.”
Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy chai rượu kia, uống từng ngụm từng ngụm, tư thế ưu nhã lại hào sảng.
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt phần lớn bọn họ đều tràn ngập cười nhạo, châm chọc, vui sướиɠ khi người gặp họa.
Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương nhìn nhau, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: Xem ra Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia cũng chẳng thoải mái gì!
Thịnh Hoàn Hoàn một hơi uống cạn chai rượu, không lãng phí một giọt, sau đó đặt cái chai không đến trước mặt Lăng Tiêu, cười thật đẹp với hắn: “Rượu ngon, cảm ơn chồng.”
Trong tiếng nói dịu dàng mang theo chút ngọt ngào, như một dòng suối ngọt lành mát lạnh.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, nhanh như vậy đã uống say?
Đám phụ nữ nhìn dáng vẻ chịu tủi nhục còn phải a dua lấy lòng của Thịnh Hoàn Hoàn thì đặc biệt khinh thường: Thì ra tiểu thư đứng đầu cao ngạo lạnh lẽo lại có bộ dạng như vậy, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc này, Lệ Hàn Tư ngồi bên cạnh Triệu Giai Ca đột nhiên cười nói: “Thịnh tiểu thư uống giỏi thật, Lăng tổng, đã lâu không gặp, tôi kính anh một ly.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện Lệ Hàn Tư cũng có mặt, còn ngồi ở bên cạnh Triệu Giai Ca, hai người ngồi sát nhau, còn gần hơn cả cô và Lăng Tiêu.
Nhìn cái ly đựng đầy rượu kia, Thịnh Hoàn Hoàn lại đoạt đến rồi cười quyến rũ xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Tôi uống thay anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn nâng rượu lên nhìn về phía Lệ Hàn Tư: “Lệ tổng, tôi kính anh.”
Vừa dứt lời, cô lại uống cạn rượu trong ly.
Lệ Hàn Tư cong cong khóe miệng, nụ cười mang theo vài phần trào phúng: “Thịnh tiểu thư uống giỏi vậy, một ly sao đủ? Ít nhất cũng phải uống ba ly mới được.”
Nói xong, Lệ Hàn Tư lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng không ý kiến chứ?”
Lăng Tiêu không thèm quan tâm mà nhún vai.
Thấy vậy, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương suýt cười ra tiếng, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn luôn cao ngạo như công chúa cũng có hôm nay.
Sắc mặt Lam Tiếu cũng đẹp lên nhiều, so với Thịnh Hoàn Hoàn “Mặt dày vô sỉ”, chút tủi nhục của cô ta đã là cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên: “Chỉ có mình tôi uống thì sao thú vị được, nghe nói Lệ tổng cũng là cao thủ, ngàn ly không say, anh không thể bắt nạt đứa con gái yếu đuối này được, tôi uống ba ly thì dù thế nào anh cũng phải uống sáu ly mới được, đúng không?”
Lệ Hàn Tư cười khinh khỉnh: “Miệng lưỡi sắc bén, chẳng lẽ Thịnh tiểu thư không biết đàn ông đều thích con gái dịu dàng như nước? Cô như vậy không được rồi.”