Bước vào phòng ngủ liền phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn đồ đi, cô dọn ra khỏi phòng ngủ của hắn.
Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm, buông túi sách xuống, thay bộ quần áo ở nhà rồi đi ra ngoài.
Bạch quản gia đứng ở ngoài cửa lập tức tiến lên: “Thiếu gia.”
Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Dọn hết đồ của Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô ta cút.”
Bạch quản gia hơi ngơ ra, nhìn Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, không hề gợn sóng nên cũng không dám khuyên bảo, chỉ đành gật đầu và đáp: “Thưa vâng.”
Dặn dò xong, Lăng Tiêu lại bước ra bế Lăng Thiên Vũ đang ngủ say lên, sải bước rời khỏi phòng ngủ chính, từ đầu tới đuôi không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn thêm một cái.
Lăng Thiên Vũ mở bừng hai mắt, thấy người ôm mình là Lăng Tiêu thì buông cảnh giác mà ngủ tiếp.
Thịnh Hoàn Hoàn bị người hầu đánh thức.
Khi cô mở mắt ra, liền thấy người hầu đang kéo vali của mình đi ra ngoài.
Cô còn chưa làm rõ tình hình thì hầu gái vừa kêu cô lại mở miệng nói: “Rốt cuộc thiếu phu nhân đã dậy rồi, đã thu dọn xong đồ của cô, xin cô lập tức rời khỏi Lăng Phủ.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén: “Sao lại thế này?”
Hầu gái không khỏi cúi thấp đầu xuống: “Thiếu phu nhân, đây là lệnh của Bạch quản gia, hy vọng cô đừng làm khó dễ chúng tôi.”
Nói xong, hầu gái lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa.
Mà một người hầu khác cũng nhanh chóng lôi kéo vali của cô rời đi.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, trong lòng có dự cảm mãnh liệt là Lăng Tiêu muốn đuổi mình đi.
Cô lập tức đứng lên muốn đuổi theo, nhưng hai chân vì ngồi lâu mà đã mất cảm giác, đột nhiên đứng dậy làm dưới chân tê rần, cả người ngã thật mạnh xuống đất.
Thực bất hạnh, cái trán của cô đập vào góc bàn, phát ra một tiếng “Rầm”.
Đau quá.
Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nhưng cô không có thời gian xem trán mình có bị thương không, cô chống sô pha đứng lên, kéo đôi chân tê dại đuổi theo.
Mà lúc này, vali của cô đã bị ném ra khỏi biệt thự.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo ra ngoài, Bạch quản gia đang đứng chờ cô ở đó.
“Đây là chuyện gì?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, hy vọng ông có thể cho mình một đáp án.
Bạch quản gia nhìn dáng vẻ chật vật của Thịnh Hoàn Hoàn thì khẽ thở dài: “Đây là lệnh của thiếu gia, tôi nghĩ thiếu phu nhân biết rõ nguyên do hơn tôi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vali bên chân Bạch quản gia, đôi tay cô siết thật chặt lại.
Cô biết nếu rời đi thì cô không bao giờ có thể trở về. Cô càng biết, nếu đi thì Thịnh gia không còn chỗ nào dung thân ở Hải Thành này nữa.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể đi.
“Thiếu phu nhân, chùi một chút đi.” Bạch quản gia lấy ra một cái khăn trắng tinh, chỉ chỉ vào trán Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trán mình đã bị rách da, có chút tơ máu thấm ra ngoài, chung quanh vết thương sưng lên một cục nhỏ, chạm vào đặc biệt đau: “Cảm ơn.”
Lúc này Bạch quản gia cúi người với Thịnh Hoàn Hoàn, ra hiệu Thịnh Hoàn Hoàn nên rời đi: “Thiếu phu nhân, xin mời đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái khăn trong tay, những lời nói lúc trưa của Lăng Tiêu quanh quẩn trong đầu cô: “Vậy gọi là sỉ nhục sao? Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lúc này, cô mới hoàn toàn lĩnh ngộ ý nghĩa của câu nói này.
Chung quy cô vẫn quá ngây thơ, dám nói tự tôn trước mặt hắn, cô căn bản không có tư cách đó.
Một quyết định tuỳ ý của hắn đã làm cô nhận rõ cái gì là hiện thực.
Ở trước mặt Lăng Tiêu, trừ lấy lòng và thần phục ra thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Thấy cô chậm chạp không chịu đi, Bạch quản gia lại mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, xin đừng làm tôi khó xử.”
Nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn buông rồi lại siết chặt, cuối cùng hít một hơi thật sâu, gian nan mở miệng: “Anh ta ở đâu?”
Cô thỏa hiệp, cô sẽ đi cầu xin, nếu đây là kết quả hắn muốn.
Bạch quản gia lắc đầu: “Thiếu gia dẫn tiểu thiếu gia đi ra ngoài, tôi cũng không biết họ ở đâu, có lẽ ngài có thể gọi điện thoại hỏi thử.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy di động ra.
Nhưng có thể đoán trước được kết quả, Lăng Tiêu không nghe máy, còn chặn luôn số của cô. Thịnh Hoàn Hoàn tức đến sắc mặt trắng bệch, Bạch quản gia thương mà không giúp gì được.
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn và vali của cô bị đưa ra ngoài cửa lớn Lăng Phủ.
Trước khi rời đi, Bạch quản gia nhắc nhở Thịnh Hoàn Hoàn: “Có lẽ ngài có thể thử liên hệ với lão phu nhân.”
Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn biết còn có con đường có thể đi là lão thái thái, nhưng đó là hạ sách, cô không muốn làm Lăng Tiêu càng chán ghét mình.
Sắc trời đã tối sầm xuống, ánh đèn đường chỉ làm người ta cảm thấy càng cô đơn thê lương.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn con đường trước mặt, trong lòng hết sức lạc lỏng, không biết mình nên đi đâu.
Cô rất muốn về nhà.
Nhưng cô không thể đi.
Sau khi suy tư thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mở di động ra, phát động mối quan hệ của mình: “Tôi muốn vị trí chính xác của Lăng Tiêu, mau.”
Lúc này Lăng Tiêu đang dẫn Lăng Thiên Vũ đi đến chỗ Đường Dật.
Đường Dật là bạn tốt của Lăng Tiêu, cũng là bác sĩ tâm lý của Lăng Thiên Vũ, anh cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới quyền uy.
Trải qua một hồi hỏi đáp, Đường Dật thực giật mình. Cậu nhóc đã chịu giao lưu với người khác, hơn nữa trình độ tiếng Anh tốt đến mức làm người ta đố kỵ.
“Lăng Tiêu, con trai anh nhất định là thiên tài.” Đường Dật tán thưởng.
Trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu không hề gợn sóng: “Tình huống của nó có thể đưa đi học không?”
Lăng Thiên Vũ đã tròn bốn tuổi, độ tuổi này nên đến nhà trẻ.
Đường Dật trầm ngâm: “Quan sát thêm một thời gian đi, chờ nó có thể hoàn toàn khống chế cảm xúc của mình, tốt nhất chờ nó mở miệng nói chuyện rồi hẳn đưa đi trường học.”
Lòng tự trọng của con nít rất mạnh, hơn nữa tụi trẻ con trong nhà trẻ chưa hiểu chuyện, không lựa lời, Đường Dật sợ Lăng Thiên Vũ bị kí©h thí©ɧ, bị các bạn coi là quái dị.
Lăng Tiêu nghe xong thì không nói thêm gì, hắn hiểu sự lo lắng của Đường Dật.
Đường Dật lại nói tiếp: “Tình trạng hiện tại của Thiên Vũ thực ổn định, người vợ mới cưới của anh có công lao không nhỏ, anh đưa số của cô ấy cho tôi, phải nghĩ cách làm Thiên Vũ mau chóng mở miệng nói chuyện.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Anh nghĩ cách khác đi.”
Đường Dật giật mình: “Sao vậy?”
Lăng Tiêu không để ý mà trả lời: “Hung dữ quá, bị tôi đuổi đi rồi.”
Không chỉ hung dữ, trong lòng còn nhớ đến người đàn ông khác. Đã bao nhiêu năm không có ai dám hung hăng trước mặt hắn, cô ta rất giỏi, ngày nào cũng chọc hắn không vui.
Đường Dật: “...”
Mới cưới vào cửa mấy ngày mà đã đuổi người ta ra ngoài, con mẹ nó rốt cuộc là ai hung dữ?
Lúc này, Lăng Thiên Vũ vẽ tranh ở bên trong đi ra, kéo kéo quần Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy Lăng Thiên Vũ vuốt bụng, nâng khuôn mặt non nớt không cảm xúc lên nhìn mình, hoàn toàn là hai thái cực so với vẻ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
“Thiên Vũ của chúng ta đói bụng, chú dẫn con đi ăn cơm.” Đường Dật nói, sau đó duỗi tay muốn ôm Lăng Thiên Vũ.
Đâu biết Lăng Thiên Vũ lại giơ tay lên đánh một cái chát vào mu bàn tay Đường Dật, đôi mắt to đen nhánh tức giận trừng anh.