Điều kiện của Thịnh gia rất khá giả nên đã trở thành đối tượng cho các thân thích ăn bám.
Mà Thịnh Xán là người lương thiện, lại là cháu đích tôn ba đời, nhưng ông không có anh chị em gì, cho nên có thể giúp được thì luôn giúp đỡ đám thân thích bà con này.
Hai anh em Trần Văn Hưng và Trần Văn Huy là con trai của anh của bà ngoại Thịnh Hoàn Hoàn, mấy năm nay cả Trần gia đã nhận không ít ân huệ của Thịnh gia.
Từ tiểu học đến cấp ba, Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ thường xuyên đến Thịnh gia chơi, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn biết rõ cách làm người của họ nhất.
Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết Trần Phỉ Phỉ tiếp cận Lý Tinh Vũ vì nhìn trúng tên tuổi như mặt trời ban trưa của Lý Tinh Vũ.
Nhắc đến Lý Tinh Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn còn từng được anh ấy chỉ điểm, anh thật là một thiên tài, con người cũng rất tốt, nhưng kết cục lại làm người ta tiếc hận!
Lúc này Trần Phỉ Phỉ lạnh nhạt nói: “Đội trưởng Lý, ông đang bắt cóc đạo đức, không sai, mấy năm nay ông tốn không ít tâm huyết trên người tôi, nhưng tôi cũng kiếm lời không ít tiền cho đoàn xe. Kỳ thật vào một năm trước đã có người muốn kéo tôi đi, nửa năm qua có vô số đoàn xe muốn thuê tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục ở lại Vũ Yến, tôi đã tận tình tận nghĩa với ông và Tinh Vũ rồi, tôi không thẹn với lương tâm.”
Trần Phỉ Phỉ nhìn ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh thì sắc mặt trở nên thực âm trầm.
Kỳ thật cô ta đã sớm muốn rời khỏi Vũ Yến, nhưng lại sợ người khác nói mình vô tình vô nghĩa nên mới ở lại Vũ Yến thêm nửa năm, kiếm tiền cũng chia đều với đoàn xe, không ngờ vẫn bị nắm lấy không bỏ.
Mấy năm nay cô phải nỗ lực biết bao nhiêu mới có được danh tiếng như hôm nay, nhưng Lý Tinh Vũ đã chết hai năm mà trên người cô vẫn còn dán tên tuổi của Lý Tinh Vũ, cô không dám yêu đương, cũng không dám rời khỏi Vũ Yến.
Hiện tại, cô thật sự chịu đủ rồi!
Sao phượng hoàng có thể bị cầm tù trong một cái tổ yến nho nhỏ?
Nói xong những lời này, Trần Phỉ Phỉ liền muốn rời đi, lúc này Lý Hưng Hoài giữ tay cô lại: “Cô chỉ mới kiếm được tiền vào đầu năm nay thôi, tiền kiếm ra còn không bằng số tôi đầu tư vào cô.”
Lý Hưng Hoài biết hợp đồng giữa Trần Phỉ Phỉ và Vũ Yến đã đến kỳ, ông không thể ép Trần Phỉ Phỉ tiếp tục ở lại Vũ Yến, cho nên thái độ của ông là cầu xin: “Phỉ Phỉ, tôi không xin cô ở lại Vũ Yến bao lâu, chỉ xin thêm nửa năm, làm người phải có chút lương tâm!”
Trần Phỉ Phỉ lại lạnh nhạt hất tay Lý Hưng Hoài ra: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi chưa từng hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở lại Vũ Yến, thời kỳ hoàng kim của nghề đua xe chỉ có vài năm thôi, tôi sẽ không nói ra câu đó, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân.”
“Tôi vẫn giữ câu nói vừa rồi, đừng chơi trò bắt cóc đạo đức với tôi, Trần Phỉ Phỉ này đã tận tình tận nghĩa với ông và Vũ Yến rồi, tôi không thẹn với lương tâm.”
Lại thêm nửa năm? Ông biết cô ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một cuộc thi quốc tế không?
Ở lại Vũ Yến, ông có thể cho cô tài nguyên tốt gì, có thể kéo tài trợ gì ra hồn cho cô?
Hiện tại đoàn xe Quân Hạm ra giá cao mời cô, cô vừa qua liền có vài tài trợ, mấu chốt là hiện tại Kim Thần cũng vào đoàn xe Quân Hạm, Vũ Yến có thể cho cô ta loại đãi ngộ này sao?
Nghe Trần Phỉ Phỉ nói vậy, Lý Hưng Hoài như lập tức già đi mấy tuổi, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi phần nào, mười mấy giây sau, ông kéo cái chân đã từng bị thương, gian nan xoay người.
Kỹ sư Cao Dương của đoàn xe Vũ Yến tiến lên đỡ ông, mặt đầy mây đen mà nói: “Đội trưởng Lý, tôi đã sớm nói rồi, không thể không có lòng phòng bị, nhưng anh lại không nghe, nói Trần Phỉ Phỉ là người trọng tình trọng nghĩa, anh xem hiện tại có kết quả gì!”
Lý Hưng Hoài đau đớn lắc đầu, nước mắt hối hận trượt xuống làn da già nua: “Lão Cao, tôi là tội nhân của Vũ Yến...”
Là do ông, là ông thiên vị Trần Phỉ Phỉ, dồn hết tài nguyên của đoàn xe lên một mình cô ta nên khiến các đội viên khác bất mãn, người thì bị kéo đi, người thì từ bỏ.
Sao ông lại ngốc như vậy, cảm thấy Trần Phỉ Phỉ sẽ là chỗ dựa nửa đời sau của mình nên đã dồn hết tất cả để bồi dưỡng cô ta?
Hiện tại nghĩ lại, Lý Hưng Hoài mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ sợ sau khi Tinh Vũ rời đi, Trần Phỉ Phỉ chăm sóc ông, hứa hẹn với ông đều vì giành được niềm tin, để ông dồn hết tất cả mà bồi dưỡng cô ta.
“Anh nói xem sao lại có người vô lương tâm đến mức này?” Cả người Lý Hưng Hoài run run rẩy rẩy, giống như một ông lão đã tuổi già sức yếu: “Không còn gì rồi, đoàn xe Vũ Yến không còn gì, mất hết rồi.”
Là ông, là ông tạo thành kết quả hôm nay, ông là tội nhân.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng run run rẩy rẩy kia, chợt nhớ tới gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của Lý Tinh Vũ, cô cảm thấy rất đau lòng.
Cha con Lý gia đều là anh hùng, kết cục của anh hùng không nên như thế.
Nhìn dáng vẻ sa sút già nua của Lý Hưng Hoài, mọi người không khỏi cảm thán: “Không ngờ đoàn xe Vũ Yến đã từng huy hoàng lại xuống dốc đến mức này!”
“Vũ Yến cũng là đoàn xe lâu đời, chỉ sợ không bao lâu sau trên sân thi đấu sẽ không còn bóng dáng của Vũ Yến, thật làm người ta tiếc hận!”
“Trần Phỉ Phỉ này cũng thật là, không bàn tới chuyện cô ta có thật sự hứa hẹn cái gì không, nhưng dù sao người ta cũng có ân với mình, ở thêm nửa năm thì đã làm sao?”
Trong bầu không khí tuyệt vọng và cảm khái đó, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng mở miệng gọi Lý Hưng Hoài lại: “Đội trưởng Lý, xin hỏi hiện tại đoàn xe Vũ Yến còn tuyển tay đua không?”
Là ai, là ai đang nói chuyện?
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đứng bên ngoài đám người, cho nên vừa rồi không ai phát hiện cô, hiện tại ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên người cô.
Lý Hưng Hoài được Cao Dương đỡ lấy, chậm rãi xoay người.
Trần Phỉ Phỉ đã đi ra khỏi đám người, nghe thấy giọng nói này cũng quay đầu lại.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng ở đó, cô mặc một bộ đồ vận động màu hồng trắng, tuy quần áo hơi rộng, lại khó giấu được đường cong lả lướt, dáng người cô cao gầy tinh tế, phập phồng quyến rũ, tràn ngập sức sống.
Cô có khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, da thịt trắng như tuyết, mềm mại như da trẻ con, mắt hạnh sạch sẽ sáng tỏ, lúc nhìn quanh, vẻ mặt nhàn nhã thong dong, khí chất thanh nhã cao quý làm người ta tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn.
“Cô ấy là ai, thật xinh đẹp!”
“Ôi chao, đây là tiên nữ sao?”
Không ai không kinh ngạc cảm thán trước khí chất và vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn.
Danh hiệu tiểu thư đứng đầu của Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải hư danh, trừ gia thế và vẻ đẹp ra thì khí chất cũng tăng thêm không ít điểm cho cô, còn lại mới là cầm kỳ thư họa.
“Thịnh Hoàn Hoàn?” Trần Phỉ Phỉ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất kinh ngạc, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia ghen ghét và không vui khó làm người ta phát hiện.
Từ nhỏ Trần Phỉ Phỉ đã không thích Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ cần cô ở nơi nào thì mọi người đều ảm đạm đi, đáng giận nhất chính là, cô còn có một gia thế tốt, lại là con gái duy nhất trong nhà, cô ta và Trần Do Mỹ đều phải đến nịnh bợ cô, xem sắc mặt của cô.
Trong đám người cũng có người nhận ra Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không phải là tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn của Hải Thành chúng ta sao?”
“Không sai, cô ấy chính là Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Thì ra là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, khó trách xinh đẹp như vậy, quả thực là vẻ đẹp thần tiên!”
“Vừa rồi cô ấy nói cái gì, cô muốn gia nhập đoàn xe Vũ Yến? Không phải đang nói giỡn đó chứ?”