Chương 553: Anh cũng muốn giam lỏng tôi giống như Đường Nguyên Minh sao?

Nhưng sự dịu dàng này lại không phải thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn.

Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ tránh khỏi tay Lăng Tiêu rồi chống người ngồi dậy, hơi lạnh lập tức tràn về hướng cô từ bốn phương tám hướng: “Lạnh quá."

Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái.

Lăng Tiêu cởϊ áσ khoác trên người ra choàng lên người cô.

Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: Rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc?

Nếu như giữa họ có một chút niềm tin thì hắn sẽ biết cô là của hắn, con cũng là của hắn, sao lại đến mức phiền não như thế?

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lăng Tiêu rót nước và nặn sẵn kem đánh răng đưa cho cô.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu quan tâm chăm sóc cô như thế.

Lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.

Sau bữa ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Tiêu: “Tôi muốn về nhà."

Ba và ông bà ngoại đang ở nhà chờ cô trở về.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén: “Tôi đưa em về, buổi chiều cùng tôi trở về Lăng Phủ đi."

Thái độ của hắn rất khép nép, giọng nói rất ôn hoà, nhưng lại không cho phép thương lượng.

Hắn muốn Thịnh Hoàn Hoàn trở về Lăng Phủ với mình, không biết Đường Nguyên Minh đã đi đâu, chỉ khi nào cô ở bên cạnh thì hắn mới an tâm được.

Nhưng đây chỉ là ý muốn của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi: “Về Lăng Phủ với anh, lấy thân phận gì?"

Lăng Tiêu nói: “Chờ sinh đứa nhỏ ra thì chúng ta tái hôn."

Vì sao không phải hiện tại, mà phải chờ sinh đứa nhỏ ra?

Hiện tại cô chưa kết hôn mà có con, chẳng lẽ hắn suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ tới muốn cho cô và đứa nhỏ một danh phận sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi hơi tái nhợt lên: “Vậy thì chờ sinh nó ra rồi bàn lại."

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

"Hoàn Hoàn."

Lăng Tiêu gọi cô một tiếng, nhưng bước chân của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lại chút nào.

Trên đường có người nhận ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn không thể không tăng tốc, phần bụng còn hơi nhói đau, nhưng cô không thể dừng lại và cũng không muốn dừng lại.



Lăng Tiêu đuổi tới ra cửa bệnh viện mới đuổi kịp Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tay cô từ phía sau rồi hơi khom người bế cô lên.

Thịnh Hoàn Hoàn không giãy dụa, cô giơ một tay níu lấy cổ áo hắn, bình tĩnh mà kiên định nói: “Tôi muốn về Thịnh gia, không đi Lăng Phủ."

Lăng Phủ rất lớn, nhưng đó không phải là nhà của cô.

Phùng Việt dừng xe ở trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không trả lời Thịnh Hoàn Hoàn mà ôm cô lên xe.

"Về Lăng Phủ." Lăng Tiêu mặt không đổi sắc nói.

Trong nháy mắt đó, trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn chút hồng hào nào nữa, giọng nói bình tĩnh lại xen lẫn sợ hãi mãnh liệt: “Anh cũng muốn giam lỏng tôi giống như Đường Nguyên Minh sao?"

Sự sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm tim Lăng Tiêu đau nhói, hắn trầm mặc mấy giây rồi mới đổi giọng: “Đến Thịnh gia."

Chiếc Rolls-Royce từ từ chạy về hướng Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn tựa lưng vào ghế rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đang nghĩ Lăng Tiêu sẽ không biến thành Lăng Hoa Thanh kế tiếp.

Nếu như sinh đứa nhỏ ra thì hắn nhất định sẽ mang nó đi xét nghiệm ADN, cho nên hắn nói chờ sinh nó ra thì họ lại tái hôn.

Cô biết đứa nhỏ này là của Lăng Tiêu, nhưng hắn không biết.

Hắn nói ra lời này chẳng phải là đã suy xét đến chuyện nếu như đứa nhỏ không phải của mình thì cô không có tư cách trở thành vợ hắn?

Lăng Tiêu nhìn một bên mặt tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có cảm giác mệt mỏi đến cùng lực, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này lại xảy ra nên mới muốn canh giữ bên cạnh cô.

Nhưng cô lại không hiểu được sự sợ hãi trong lòng hắn.

Trên đường đi hai người không nói câu nào.

Khi trở lại Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lệ rơi đầy mặt, vui quá mà khóc, Thịnh Xán thì nghẹn ngào nói không ra lời.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba đã già đi mấy tuổi trong vòng một đêm thì đôi mắt vừa cay vừa nóng lên: “Ba, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng cho con."

Thịnh Xán lắc đầu, kiểm tra khắp người xem cô có bị thương hay không, sau khi tra xét mấy lần thì mới ôm cô nghẹn ngào nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương nặng, chỉ có mấy vết cắt nhàn nhạt trên cổ tay và vết đạn bắn sượt qua cánh tay, cũng may Thịnh Xán không phát hiện.

Một hồi lâu, tâm tình của họ mới bình tĩnh trở lại.

Thịnh Tư Nguyên nhìn về phía Lăng Tiêu trầm mặc đứng cách đó không xa lại làm người ta không thể coi nhẹ mà hỏi: “Là cậu đã cứu Hoàn Hoàn sao?"

Thịnh Xán và Chúc Văn Bội đều nhìn về Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn bị Trần Vân Phàm bắt cóc, người cứu cô không phải hắn mà là Đường Nguyên Minh.

Hắn chỉ đoạt lại cô từ trong tay Đường Nguyên Minh mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thay Lăng Tiêu: “Vâng, là anh ta cứu con khỏi tay Đường Nguyên Minh."

Mấy người Thịnh Xán ngẩn ra, tại sao là cứu cô khỏi tay Đường Nguyên Minh?

Chẳng lẽ Hoàn Hoàn bị bắt cóc có liên quan đến Đường Nguyên Minh?

Thịnh Xán nặng nề hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, lời này là có ý gì, không phải con bị Trần Vân Phàm bắt cóc sao, sao lại liên quan đến A Minh?"

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm người nhà, sự đáng sợ của Đường Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng của họ, cô nói ra mới có thể làm họ đề phòng.

Còn những chuyện không ra gì kia thì cô không kể cho họ, chỉ nói Đường Nguyên Minh cầm tù cô, muốn mang cô ra nước ngoài.

Thịnh Xán nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Sao A Minh lại làm ra chuyện này?"

Đường Nguyên Minh là đứa nhỏ ưu tú, ông ấy nhìn anh lớn lên, sao đột nhiên lại biến thành ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt?

Thịnh Tư Nguyên không có nhiều tình cảm với Đường Nguyên Minh nên liên tục nói: “Cậu ta nhìn có vẻ không tệ, không ngờ đằng sau lại có bộ mặt đáng sợ như vậy, may mà chái không chọn cậu ta."

Chúc Văn Bội cũng rất sợ hãi, nhịn không được tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Cháu ngoan, chắc cháu sợ lắm."

Sau một hồi giải thích, họ thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt nên bảo cô lên lầu nghỉ ngơi.

Sau đó Thịnh Xán hỏi Lăng Tiêu những chuyện liên quan tới vụ án, dù sao cũng chết năm mạng người, là vụ án lớn, hiện tại Đường Nguyên Minh đã bỏ đi, ông ấy sợ Thịnh Hoàn Hoàn từ người bị hại biến thành kẻ bị tình nghi.

"Bác trai yên tâm, sẽ không hoài nghi đến Hoàn Hoàn." Lăng Tiêu giải thích với Thịnh Xán: “Nếu Đường Thắng Văn muốn bảo vệ Đường Nguyên Minh thì nhất định sẽ kiếm kẻ chết thay, ông ta không dám động vào Hoàn Hoàn."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cuối cùng Thịnh Xán cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại than thở: “Sao A Minh lại hồ đồ như vậy, cứu Hoàn Hoàn thì mang đám người xấu kia đến cục cảnh sát là được, sẽ có pháp luật chế tài chúng, tại sao phải tự mình ra tay?"

Cứu người lại biến mình thành tội phạm gϊếŧ người.

Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Lăng Tiêu không đúng thì lập tức nói: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, cậu đi lên với con bé đi!"

Lăng Tiêu gật đầu rồi sải bước chân thon dài lên lầu.

Sau khi Lăng Tiêu đi, Chúc Văn Bội nhíu mày lại nói với Thịnh Xán: “Con nói nhiều như vậy làm gì, không thấy sắc mặt Lăng Tiêu không đúng sao?"

Thịnh Xán không hiểu nổi: “Con nói cái gì?"

Ông ấy chỉ than thở Đường Nguyên Minh không nên hồ đồ như vậy, ông ấy có nói gì đâu chứ!

Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Ba thấy hai đứa nhỏ không thích hợp, trên người Lăng Tiêu có mùi thuốc lá nồng nặc, sắp cay mũi chết người đến nơi rồi."