Chương 548: Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi

Không biết qua bao lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới buông tha cho mình, cô vô lực tựa vào vách tường lạnh lẽo, ôm chặt thân thể bị chà xát đỏ bừng rồi từ từ trượt xuống mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn, không sao, chí ít Lăng Tiêu còn sống!

Hắn nhất định sẽ gấp rút trở về cứu cô, nhất định sẽ...

Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trong phòng bếp, trong tay vuốt vuốt con dao nhuốm máu, trên gương mặt đẹp trai mang đầy vẻ âm u.

Điện thoại lại vang lên, Đường Nguyên Minh mặc kệ nó reo lên inh ỏi, mặc cho Lăng Tiêu sốt ruột.

Điện thoại reo hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn không bắt máy, thẳng đến mấy phút sau mới ngừng lại.

Khi Đường Nguyên Minh nhìn điện thoại đã hoàn toàn tối xuống thì mới nhăn mày lại.

Anh biết Lăng Tiêu sẽ không ngồi chờ chết, xem ra anh phải sớm mang Hoàn Hoàn rời đi.

Đường Nguyên Minh lấy điện thoại của mình ra gọi một cú điện thoại.

"Đường tổng."

"Lăng Tiêu lên máy bay chưa?" Đường Nguyên Minh hỏi.

Đối phương lập tức trả lời: “Lăng Tiêu đang ngồi trên trực thăng riêng của mình ở Nam Phi."

Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Bắn hạ trực thăng, mặt khác tìm cho tôi một chiếc máy bay, tôi muốn đi Nam Phi."

Lăng Tiêu tuyệt đối nghĩ không ra chờ hắn chạy về Hải Thành thì anh đã mang Thịnh Hoàn Hoàn đến Nam Phi.

Chờ anh càn quét xong toàn bộ thế lực của hắn ở Nam Phi thì Lăng Tiêu sẽ chẳng còn là uy hϊếp đối với anh nữa.

Còn Hải Thành, Lăng Tiêu muốn thì để hắn cầm đi, Thịnh Hoàn Hoàn ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của anh.

Đường Nguyên Minh còn chưa cúp điện thoại thì cái điện thoại còn lại đã vang lên lần nữa, vẫn là Lăng Tiêu gọi tới.

Đường Nguyên Minh nhìn đồng hồ, lúc này cách cú điện thoại đầu tiên mới có mười một phút thôi.

Đường Nguyên Minh chậm chạp không nghe máy mà lấy một cái vali từ phòng khác ra rồi thu dọn một chút đồ đạc.

Sau khi kéo vali lên, Đường Nguyên Minh mới đưa tay bấm nút nghe, trong giọng nói lười biếng mang đầy châm chọc: “Lăng Tổng, anh thật là kiên nhẫn."

"Để Thịnh Hoàn Hoàn nghe máy." Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ điện thoại, khàn khàn nặng nề.

Đường Nguyên Minh cười nói: “Chỉ sợ không tiện lắm, tôi nghĩ hiện tại cô ấy sợ nhất là nghe thấy tiếng nói của anh."



Lăng Tiêu trầm mặc mấy giây, giọng nói đầy sát khí truyền đến từ điện thoại: “Đường Nguyên Minh, tao sẽ gϊếŧ mày."

"Anh không gϊếŧ được tôi." Đường Nguyên Minh cười cười: “Taisen có cho anh xem tấm ảnh kia chưa? Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi, lần trước uống say là tôi ôm cô ấy lên lầu, cô ấy nhầm tôi là anh."

"Lăng Tiêu, buông tay đi, lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ cô ấy đã có con của tôi rồi."

"Đường, Nguyên, Minh." Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo sự phẫn nộ không cách nào khống chế.

Đường Nguyên Minh lạnh lùng chế giễu: “Có thể nghe thấy Lăng Tổng mất khống chế thật là không dễ, thôi cúp máy đây, Hoàn Hoàn nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra, tôi đi đưa áo choàng tắm cho cô ấy."

Nói xong, Đường Nguyên Minh cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng chế giễu trên mặt dần dần biến thành tự giễu, hốc mắt cũng đỏ ngầu lên.

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự còn trong phòng tắm, Đường Nguyên Minh chọn cho cô một bộ quần áo rồi đặt ngoài cửa phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi, anh để em gọi điện thoại cho bác trai, anh chỉ cho em năm phút đồng hồ, nếu em không đi ra thì anh sẽ vào mặc giúp em."

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa phòng tắm ra cầm quần áo vào.

Sau khi mặc quần áo, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu đi ra ngoài.

Cô biết hiện tại Đường Nguyên Minh đang muốn mang cô đi, chứng tỏ rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ tìm tới nơi này, cô phải nghĩ cách kéo dài Đường Nguyên Minh, cố gắng giúp cho người của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn khóa cửa phòng tắm lại, cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt rồi dùng sức nhét vào cửa đáy, kẹt chặt cánh cửa lại.

Sau đó cô quay người đi đến trước vòi hoa sen, dùng sức vặn vòi hoa sen xuống.

Nhưng còn chưa tới năm phút thì Đường Nguyên Minh đã tiến đến.

Anh dừng bước bên ngoài phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi."

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô nghe thấy trên mái nhà truyền đến tiếng vang, đó là tiếng máy bay trực thăng hạ cánh.

Cô không thể bị mang đi, nếu không có thể sẽ vĩnh viễn không về Hải Thành được.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm chặt vòi hoa sen inox trên tay, trên cái trán trơn bóng đầy mồ hôi: “Anh chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần áo xong."

"Cần bao lâu?" Đường Nguyên Minh kiên nhẫn hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Ba phút."

Chuyện Đường Nguyên Minh vẫn đang ở trong căn hộ này không khó tra ra, chắc hẳn rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ đuổi tới.

Trên mái nhà có chiếc trực thăng hạ cánh, rêu rao như thế thì nhất định người của Lăng Tiêu sẽ đoán được Đường Nguyên Minh muốn dẫn cô đi, cho nên chỉ cần không lên máy bay thì cô sẽ có cơ hội được cứu.

Nhưng lần này Đường Nguyên Minh không lịch sự như vậy: “Em chỉ có một phút."



Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Một phút không đủ."

Đường Nguyên Minh bắt đầu đếm: “Em còn có năm mươi giây... Bốn mươi giây..."

Khi thời gian càng lúc càng đến gần, trên trán và chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi chi chít, cô nắm vòi hoa sen càng chặt.

"Hai mươi giây..." Vừa nói xong, Đường Nguyên Minh đã bắt đầu đẩy cửa.

Rất nhanh anh đã phát hiện cửa bị bàn chải đánh răng kẹp lại, anh lập tức nâng chân lên dùng sức đạp.

"Phanh" một tiếng, cánh cửa bị đá văng.

Thịnh Hoàn Hoàn xông lên trước rồi dùng sức đập mạnh vòi hoa sen vào đầu Đường Nguyên Minh.

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, Đường Nguyên Minh lui lại một bước, thân thể ngã vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn, máu chảy xuống từ trán anh.

Đường Nguyên Minh đưa tay sờ trán một cái, nhìn máu trên đầu ngón tay mà cười cười: “Hoàn Hoàn, em còn chưa đủ sức."

Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, lại giơ vòi hoa sen lên nện vào đầu Đường Nguyên Minh, nhưng lần này cô không thành công.

Đường Nguyên Minh bắt lấy tay cô rồi hất văng vòi hoa sen, thân thể trùn xuống vác cô lên rồi bước nhanh đi ra ngoài.

"Đường Nguyên Minh, anh thả tôi ra." Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai lên, phần bụng bị chống lên vai Đường Nguyên Minh, cảm giác đau đớn truyền đến từng cơn: “Đường Nguyên Minh, anh thả tôi xuống, tôi đau bụng, tôi bụng đau quá..."

Đường Nguyên Minh không quan tâm tiếng thét của cô mà sải bước đi đến thang máy, ấn dấu vân tay vào.

Thang máy vừa mở ra đã có người đi đến: “Đường tổng."

Đường Nguyên Minh không quay đầu lại mà nói: “Mang cái vali kia theo."

Rất nhanh họ đã đến mái nhà, khi Đường Nguyên Minh buông Thịnh Hoàn Hoàn ra mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy: “Hoàn Hoàn?"

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, móng tay gần như đâm rách mu bàn tay anh: “Tôi đau bụng, đưa tôi bệnh viện... Mau đưa tôi đi bệnh viện..."

Sắc mặt và mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên mặt mũi và cổ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh không dám hoài nghi cô đang giả vờ.

Anh lập tức nói với người đàn ông đứng bên cạnh chiếc trực thăng: “Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô, bảo ông ta lập tức chạy tới."

Người đàn ông đáp "Vâng".

Thịnh Hoàn Hoàn bóp chặt tay Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, đưa tôi đi bệnh viện, xin anh."

Ánh mắt Đường Nguyên Minh ảm đạm không ánh sáng, chỉ đến lúc này cô mới chịu thua, nhưng lần này anh không thể đáp ứng: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, chúng ta không thể đến bệnh viện."