Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 542: Cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Văn Sâm liếc nhìn những thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."

Tiếp đó anh ta nhìn về phía Đường Nguyên Minh với đôi mắt sắc bén như đao: “Buông cô ấy ra."

Thịnh Hoàn Hoàn sợ bọn họ thật sự xảy ra xung đột nên vội giải thích: “Văn Sâm, để súng xuống, vừa rồi là anh ta đã cứu tôi."

Văn Sâm nhìn chằm chằm Đường Nguyên Minh một lát rồi bỏ súng xuống.

Lúc này Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt đều là tàn nhẫn khát máu, anh không chút do dự bắn một phát súng về hướng Văn Sâm.

Phát súng này bắn trúng ngay tim.

"Ầm!" Tiếng súng đột nhiên vang lên bên tai làm trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng.

Cô nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ ngực Văn Sâm rồi nhuộm đỏ thân thể anh ta, súng rơi khỏi tay anh ta, đầu gối từ từ khụy xuống rồi quỳ trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn há to miệng, muốn gào lên nhưng lại không kêu được, cô mơ hồ nghe thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng giải thích: “Hắn không bảo vệ tốt cho em, cho nên hắn đáng chết."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thân thể Văn Sâm ngã xuống đất, điên cuồng muốn chất vấn Đường Nguyên Minh tại sao phải gϊếŧ anh ta, tại sao phải gϊếŧ hắn, nhưng phía sau cổ cô đột nhiên đau nhói rồi lập tức hôn mê.

Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà máy bỏ hoang, lạnh lẽo ra lệnh cho người ở lại: “Dọn dẹp sạch dấu vết chúng ta từng tới nơi này, tạo thành hiện trường giả chúng tự gϊếŧ lẫn nhau."

"Tuân lệnh." Mấy người ở lại chào lễ nhà binh với Đường Nguyên Minh.

Những người này hành động rất nhanh, tâm tư lại cẩn thận, mới mười mấy phút sau một hiện trường hoàn toàn mới không có chút sơ hở nào đã xuất hiện, có thể nói là hoàn mỹ.

Sau khi chiếc xe cuối cùng rời đi, một người phụ nữ run lẩy bẩy đi ra từ nơi hẻo lánh, bật đèn điện thoại lên bước nhanh về hướng Văn Sâm rồi đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta.

Lúc này, một bàn tay nhuộm đầy máu tươi nắm lấy cổ tay của cô, dọa cô thét lên liên tục: “A a a..."

"Cô muốn kêu những người vừa rồi tới sao?" Văn Sâm nhíu mày lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ sợ đến mất mật trước mặt một cái.

An Viên khó tin nổi nhìn Văn Sâm, đột nhiên đưa thay sờ sờ ngực Văn Sâm, sau đó lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy."

Trái tim của người đàn ông này nằm ở nơi khác so với người bình thường.

"Dìu tôi đứng dậy đi." Văn Sâm bị trúng hai phát đạn, lúc này căn bản không làm gì được.

An Viên lập tức đỡ anh ta dậy đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đến bệnh viện."

"Không, cô dẫn tôi đến địa chỉ này..."

Văn Sâm báo một địa chỉ cho cô, chỗ đó cách nơi này chỉ có mấy cây số, lái nhanh một chút thì trong vòng mười phút là đến.



An Viên không dám nhiều lời, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái này, cũng cầu nguyện anh ta đừng chết trong xe của cô.

Làm một y tá, An Viên biết rõ Văn Sâm có thể chống đỡ được hoàn toàn là nhờ vào thể trạng cực tốt, nhưng không có nghĩa là anh ta không có nguy hiểm tính mạng.

Nếu không lập tức xử lý, để máu chảy nhiều có thể lấy mạng anh ta.

Địa chỉ mà Văn Sâm báo ra là một điểm tập hợp của Lăng Tiêu ở Tây Thành, sau khi anh ta được đưa qua đó thì lập tức có bác sĩ và y tá tiếp nhận.

An Viên bị vệ sĩ giam lại.

An Viên nhìn ánh đèn bên ngoài phòng giải phẫu, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Cô biết người đàn ông mình cứu không đơn giản, cho nên cô đặc biệt sợ hãi, nếu như giải phẫu thất bại anh ta chết trên bàn giải phẫu thì người ở nơi này có muốn cô chôn cùng không?

Hu hu, cô mới chừng hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học đi làm, còn chưa yêu đương lần nào, cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu thôi.

..

Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại đã là nửa đêm.

Trong mơ mơ hồ hồ cô sờ trúng ngực của một người đàn ông, đương nhiên cô cho rằng là Lăng Tiêu nên theo phản xạ hô một tiếng: “Lăng Tiêu, tối quá."

Người đàn ông dưới người cô cứng đờ rồi đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Mà đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn đã dần dần tỉnh táo lại, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông này có hòa lẫn với mùi thuốc lá, trong lòng cô lập tức siết chặt lại.

Đây không phải mùi của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy, những cảnh xảy ra trong nhà máy bỏ hoang hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Văn Sâm ngã vào vũng máu.

"Đường Nguyên Minh, rốt cục anh muốn gì."

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, mặc dù cô không nhìn thấy gì, nhưng cô khẳng định người đàn ông nằm cùng một giường với mình chính là Đường Nguyên Minh.

Lúc này "Oanh" một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên.

Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Đường Nguyên Minh trần trụi ở trần nằm trên giường thì lập tức nhảy xuống giường, cúi đầu phát hiện trên người mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bên trong không có cái gì.

Cô kinh hãi phẫn nộ nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh đã làm gì tôi?"

Trong khoảng thời gian cô ngất đi, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?

Đồ của cô đâu?

Quần áo trên người cô đâu?



Đường Nguyên Minh ngồi dậy, nhặt áo sơmi trên mặt đất lên rồi mặc vào, ngón tay thon dài chậm rãi cài nút áo lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái giường lớn xốc xếch trước mắt mà run rẩy, trên gương mặt tinh xảo không còn chút máu, môi đóng đóng mở mở, thật lâu sau mới thành công lặp lại vấn đề vừa rồi: “Rốt cục anh... Đã làm gì tôi?"

Đường Nguyên Minh bước xuống giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như làn nước, không trả lời mà hỏi lại: “Em có đói bụng không, anh đi nấu bát mì cho em nhé?"

"Tôi hỏi rốt cục anh đã làm gì tôi."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì của Đường Nguyên Minh thì cảm xúc dần dần sụp đổ, cô đột nhiên xông lên trước kéo cổ áo Đường Nguyên Minh: “Tại sao anh phải gϊếŧ Văn Sâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh biết không Đường Nguyên Minh, anh như vậy thật làm người ta buồn nôn."

Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa mà nói ra lời ác độc nhất với Đường Nguyên Minh: “Anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ ở bên anh sao, tôi cho anh biết, tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh."

Nói xong, cô không để ý tới sắc mặt Đường Nguyên Minh khó coi đến mức nào mà quay người tiến vào phòng tắm rồi khóa chặt cánh cửa lại.

Cô đi đến cái gương trước bồn rửa mặt, tháo từng nút áo sơmi ra, khi trông thấy dấu vết trên đó thì nước mắt lập tức tràn mi.

Ai từng trải đều hiểu dấu vết trên ngực cô là gì.

"A..."

Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn mất khống chế mà thét lên, hất hết những thứ trên bồn rửa mặt xuống đất rồi bụm mặt nép mình vào một góc run lên liên hồi.

Đường Nguyên Minh.

Anh Minh!

Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?

Anh bảo tôi làm sao đối mặt với Lăng Tiêu và đứa con chưa ra đời trong bụng đây?

Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, máu tươi tràn ra từ vết cắn, cô nếm thấy mùi máu tươi nhưng lại không thấy đau chút nào.

Cô còn chưa kịp may mắn vì mình trốn thoát một kiếp thì Văn Sâm đã chết rồi, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả tương tự, cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện.

Phát súng kia của Đường Nguyên Minh nhắm ngay vào tim của Văn Sâm, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Văn Sâm đã chết rồi.

Là cô bảo Văn Sâm để súng xuống, là cô hại chết Văn Sâm.

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ căm hận một người như thế, dù là Trần Văn Hưng lúc trước hay là Chu Tín sau đó, cô cũng không hận họ như Đường Nguyên Minh của bây giờ.

Đường Nguyên Minh đã bóp nát hết tất cả những điều tốt đẹp mà cô hướng tới.

Tất cả tương lai tươi sáng đều bị anh hủy diệt sạch sẽ!
« Chương TrướcChương Tiếp »