Mộ Tư bị hỏi không biết trả lời thế nào, anh ta ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thành hồi lâu cũng tìm không thấy giọng nói của mình.
Cố Bắc Thành dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngày đó tôi đã nói, nếu anh chọn vứt bỏ thì sau này chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh nữa, cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh, anh có tư cách gì tới hỏi?”
Cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh.
Lời nói của Cố Bắc Thành như một con dao bén nhọn lần lượt đâm vào ngực anh ta, làm anh không ngừng rỉ máu.
Sau một lúc lâu, anh ta mới tìm lại giọng nói của mình: “Không phải anh yêu cô ấy sao, vì sao trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác?”
Cố Bắc Thành đau khổ nhắm mắt lại: “Tôi là tên vô dụng, không giúp được cô ấy cái gì cả.”
Từ lời nói của Cố Bắc Thành, Mộ Tư nghe ra sự bất đắc dĩ của Thịnh Hoàn Hoàn, cả Cố Bắc Thành cũng bó tay không có cách giải quyết vấn đề mà cô gặp phải.
Mộ Tư khàn khàn hỏi: “Trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Bắc Thành mở mắt ra, nhìn Mộ Tư với ánh mắt tràn ngập căm hận, kể lại tất cả những chuyện Thịnh gia gặp phải.
Mộ Tư nghe xong thì đứng cứng đờ ở đó, vẫn không nhúc nhích.
“Cô ấy gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia đều tại anh, nếu anh không hủy hôn, Thịnh Xán sẽ không xảy ra tai nạn, Trần Văn Hưng cũng không dám không kiêng nể gì như thế, Hoàn Hoàn sẽ không cùng đường nên tìm tới Lăng Tiêu, tất cả đều do anh.”
Hận thù của Cố Bắc Thành khó tiêu tan, rống giận đấm một cái vào khóe miệng Mộ Tư, đánh cho anh ta ngã xuống đất.
Khóe miệng Mộ Tư đang đổ máu, lại không có ý đánh trả.
Lúc trước Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta cũng đoán ra Thịnh Thế sẽ nổi lên phong ba, anh hỏi Bạch Băng về tình hình của Thịnh Xán, Bạch Băng nói ông không chết được.
Anh cho rằng Thịnh Xán bị thương không nặng, rất nhanh sẽ có thể trở lại Thịnh Thế.
Anh cũng biết Cố Bắc Thành sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Thịnh gia có chuyện gì thì Cố Bắc Thành sẽ đi xin Cố Nam Thành hỗ trợ, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn.
Nhưng anh ta lại không ngờ Thịnh Xán đã rơi vào hôn mê sâu, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, càng không ngờ Trần Văn Hưng to gan lớn mật như thế.
Cố Bắc Thành cũng không chút mềm lòng, nhìn xuống từ trên cao, tức giận chỉ vào anh ta: “Mấy năm nay tôi chưa bao giờ muốn giành với anh, bởi vì tôi biết trong mắt cô ấy chỉ có anh, trong lòng chỉ chứa được anh, chỉ khi ở bên anh thì cô ấy mới hạnh phúc, nhưng anh thì sao, anh đối xử với cô ấy thế nào?”
Nói xong, Cố Bắc Thành nắm lấy cổ áo Mộ Tư, kéo anh ta lên từ mặt đất.
Nhưng lần này, Mộ Tư lại nắm chặt tay anh, cuồng loạn gào rống: “Vì sao anh không nói cho tôi biết, vì sao anh không nói sớm cho tôi.”
Hoàn Hoàn bị ép đến đường cùng, mà anh ta lại không biết gì cả.
Nếu Cố Bắc Thành sớm nói ra thì anh nhất định sẽ không để Hoàn Hoàn gả cho Lăng Tiêu.
Nhìn Mộ Tư đau khổ, Cố Bắc Thành nở nụ cười hả hê và nói: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Không phải anh một lòng nghĩ đến Bạch Tuyết sao, vậy anh phải bảo vệ cô ta cho tốt, Hoàn Hoàn gả cho ai có liên quan gì đến anh?”
Mộ Tư rống giận: “Lăng Tiêu là ác ma.”
“Đối với Hoàn Hoàn, anh mới là ác ma.” Cố Bắc Thành giơ tay lại cho Mộ Tư một quyền, tức giận chỉ vào anh ta và nói: “Lăng Tiêu tệ đến đâu cũng là nhà giàu số một của Hải Thành, vẻ ngoài anh tuấn, oai phong hiên ngang, là vua của Hải Thành, có chỗ nào không tốt hơn thằng què là anh?”
Mộ Tư bị đánh lui về phía sau vài bước, tay chống trên sô pha, anh ta đột nhiên bật cười, cười vô cùng châm chọc, cười đến mức nước mắt chảy xuống từ gương mặt anh tuấn đó: “Anh nói rất đúng, tôi là thằng què, lấy điều kiện của cô ấy thì chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là có thể tìm được người tốt hơn tôi.”
Nhưng nhiều năm qua, trong mắt cô luôn chỉ có anh. Đối với cô, anh mới là tốt nhất, cho dù anh là một tên què.
Anh ta giật giật, quay đầu nhìn về phía Cố Bắc Thành, khóe miệng chảy càng nhiều máu: “Bạch Tuyết đã cứu mạng tôi, vì tôi mà cô ấy chịu rất nhiều đau khổ, tôi yêu cô ấy, tôi tiếp cận Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vì lợi dụng.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Vậy anh chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Máu tươi chảy từ khóe miệng xuống cằm, lại dính lên sơ mi trắng, nhìn Mộ Tư có vẻ thực thê lương, bị đau thương tột độ vây quanh, thân thể đang run rẩy: “Đúng vậy, tôi chạy tới tìm anh làm gì, tôi đang sợ cái gì?”
Từ lúc Mộ Tư hủy hôn đến bây giờ, Cố Bắc Thành vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này, hiện giờ rốt cuộc anh cũng thấy được dáng vẻ chật vật sa sút của Mộ Tư.
Nhưng có thể làm gì đây, vui sướиɠ khi người gặp họa à?
Anh cũng là một trong những người sa sút tuyệt vọng, anh còn đáng buồn hơn Mộ Tư.
Nhìn Mộ Tư như vậy, cuối cùng Cố Bắc Thành cũng không đánh tiếp được, chỉ có thể trút hết lửa giận lên cái sô pha bên chân, “Phanh” một tiếng sô pha bị đá ngã, liên tục ăn vài cú.
Qua hồi lâu, hô hấp của Cố Bắc Thành mới vững vàng lại, anh nhìn về phía Mộ Tư, thở hắt ra rồi nói: “Anh đi đi, về sau đừng đến nữa.”
Tình bạn giữa anh và Mộ Tư đã đứt đoạn từ thời khắc Mộ Tư vứt bỏ Thịnh Hoàn Hoàn, hai người đều biết rõ chuyện này.
Mộ Tư chậm rãi đứng thẳng dậy, chết lặng đi ra ngoài cửa như mất hồn.
Lúc này Cố Bắc Thành lại mở miệng: “Cũng đừng đi tìm Hoàn Hoàn nữa, đối đãi tốt với cô gái mà anh đã chọn, lấy tính cách của Hoàn Hoàn, cô ấy sẽ hy vọng anh và cô ấy đều mạnh khỏe.”
“Đều mạnh khỏe?” Mộ Tư cô đơn cười cười, suy sút rời khỏi chung cư.
Nhìn bóng dáng của Mộ Tư, Cố Bắc Thành bực bội bồi hồi qua lại trong phòng, di động của Thịnh Hoàn Hoàn luôn không có người nghe máy.
Cố Bắc Thành đã đưa Nam Tầm về Cố gia, cô ấy không bị gì, nhưng hình như đã bị kí©h thí©ɧ, từ đầu tới đuôi vẫn không rên một tiếng.
Anh không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc chạy tới thì Cố Nam Thành đang ôm Trần Do Mỹ đầy đầu máu me chạy nhanh ra từ trong đó, mà Nam Tầm lại không chịu nói cái gì cả.
Sau khi rời khỏi chung cư của Cố Bắc Thành, Mộ Tư chết lặng mà bước đi trong đêm đen, hai mắt trống rỗng, chiếc xe như bị anh ta quên mất, giờ phút này anh như một u hồn không nơi yên nghỉ, phiêu đãng khắp nơi.
….
Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta véo tỉnh.
Người này không phải ai khác mà chính là Lăng Tiêu.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn lại âm trầm của Lăng Tiêu, nửa bên má phấn bị véo mạnh, cô đau đến mức ứa nước mắt: “Đau, đau, đau... Anh mau buông tay.”
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nói vài chữ “Đau”, che lại khuôn mặt nóng rát trợn mắt nghiến răng trừng Lăng Tiêu: “Anh làm gì?”
Mặt cô nhất định đã sưng lên rồi, đau quá!
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa làm rõ tình hình, cho rằng mình đang ngủ say thì vô cớ bị Lăng Tiêu ra tay ác độc, tất nhiên giận không thể át.
Đôi mắt thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn cô đầy hung ác: “Xem ra là tôi quá nhân từ với cô, từ hôm nay trở đi, không được bước ra cửa nửa bước.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng Tiêu, chậm rãi ngồi dậy, lại phát hiện đầu mình đau như muốn nứt ra.
Lúc này Bạch quản gia lại đi đến, nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, sao cô có thể uống đến bất tỉnh ở bên ngoài, thiếu gia vừa mang cô về nhà, sao cô còn nổi giận với thiếu gia?”