"Cảm ơn anh Mộ Tư, anh yên tâm em nhất định sẽ rất ngoan."
Bạch Tuyết cười vô tư vô lự rồi chạy chậm đến căn phòng mình từng ở, vừa đóng cửa lại thì cả khuôn mặt lập tức âm trầm xuống.
Thịnh tiểu thư?
Thịnh Hoàn Hoàn?
Người phụ nữ này đã ly hôn mà Mộ Tư còn không bỏ cô xuống được.
Uổng công năm đó cô ta dùng thân thể cản một đòn trí mạng thay anh ta, uổng công nhiều năm qua cô ta chịu nhiều đau khổ vì anh ta, bây giờ anh ta lại làm như không thấy.
Ngoài cổng Mộ gia
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra con đường quen thuộc ngoài cửa sổ xe thì không khỏi nhớ tới ba tháng rưỡi trước lần cuối cùng cô lái xe chạy đến đây.
Khi đó Mộ Tư dẫn Bạch Tuyết ra nước ngoài, cô khẩn cầu anh ta đừng đi, anh ta lại nói với cô rằng: “Hoàn Hoàn, quen nhau được thì bỏ xuống được, đừng làm cả hai phải khó xử."
Từ đó về sau, cô không đến nơi này nữa.
Lúc rời đi cô đã ném cái chi giả cô đặt cho anh ta vào thùng rác, khi đó cô nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện ngoài cổng Mộ gia.
Ba tháng rưỡi trôi qua, cô lại tới đây, nhưng tất cả đã cảnh còn người mất.
Những năm tháng cô ngày ngày hận không thể chạy tới nơi này mỗi ngày như đã là chuyện của kiếp trước, bây giờ người đàn ông ngồi bên cạnh cô không còn là Mộ Tư, cũng vĩnh viễn không có khả năng lại là Mộ Tư.
Đột nhiên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần thì nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bao trùm một lớp sương lạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đầu ngón tay, to gan nắm lấy tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lập tức bá đạo bao bọc bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay, sương lạnh trên khuôn mặt tuấn tú từ từ tan chảy.
Thịnh Tư Nguyên đặc biệt tinh mắt nên lập tức nhìn thấy, nhịn chừng mười giây không thấy Lăng Tiêu buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, nghĩ thầm thằng nhóc này không khỏi quá nóng vội, hoàn toàn không coi ông lão này ra gì.
Thế là ông ấy dùng sức ho một tiếng, nhắc nhở Lăng Tiêu mình còn ở trên xe.
Kết quả Lăng Tiêu không bị dọa mà Thịnh Hoàn Hoàn lại giật mình, khuôn mặt đỏ lên, lập tức muốn rút tay khỏi trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng Lăng Tiêu lại nắm chặt không buông.
Tay cô thật nhỏ thật mềm, cứ như không có xương cốt, nằm trong lòng bàn tay của hắn rất vừa vặn.
"Khụ khụ..." Thịnh Tư Nguyên lại dùng sức ho hai tiếng.
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng cả khuôn mặt như con tôm luộc, dùng hết sức mới rút tay khỏi lòng bàn tay Lăng Tiêu.
Cánh cổng từ từ mở ra, Rolls-Royce xa xỉ tiến vào Mộ gia.
Lúc này Mộ Tư ngồi trên xe lăn, đã đợi trước cửa biệt thự.
Kết quả cửa xe vừa mở ra thì bóng dáng của Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mắt anh ta.
Con ngươi của Mộ Tư co rụt lại, nhìn Lăng Tiêu xoay người đỡ Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ kết thành băng.
Mộ Tư không nghĩ đến Lăng Tiêu sẽ đến.
Anh ta cũng vĩnh viễn không nghĩ đến cô gái đã từng không phải anh ta thì không gả lại có một ngày sẽ nắm tay một người đàn ông khác mà xuất hiện trong nhà mình.
"Mộ Tư."
Thịnh Hoàn Hoàn liếc mắt liền nhận ra cái áo sơmi màu hồng nhạt trên người Mộ Tư, đó là do cô mua cho anh ta, trong tủ quần áo của anh ta chỉ có cái áo sơmi này màu hồng nhạt.
Trước kia cô khuyên rất lâu mà anh ta vẫn không chịu mặc vào, cô còn tưởng rằng anh ta đã sớm ném, không ngờ...
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể làm bộ quên mất: “Sao anh lại ngồi ở chỗ này? Bác sĩ lập tức tới ngay, bên ngoài gió lớn, đi vào trước đi!"
"Được." Mộ Tư miễn cưỡng cười cười rồi lên tiếng chào hỏi Thịnh Tư Nguyên, sau đó thẳng lưng quay xe lăn lại, khống chế nó chạy về phía trước.
Không ai có thể cảm nhận tâm tình vào giờ khắc này của Mộ Tư, áo sơmi trên người như đang cười nhạo anh ta, chiều cao của Lăng Tiêu cũng đang cười nhạo anh ta, mà ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn giống như tràn ngập thương hại.
Không ai biết lúc này Mộ Tư phải cố gắng bao nhiêu mới có thể duy trì được sự bình tĩnh mặt ngoài.
Anh ta nắm chặt xe lăn, mu bàn tay nổi lên từng mạch máu màu xanh.
"Mộ Tư, bác sĩ lần này tới tên là Tô Quy, năm đó ông ấy có tiếng tăm lừng lẫy trong giới Trung y, được người đời gọi là y si, châm pháp của ông ấy độc nhất vô nhị, dù không thể khởi tử hồi sinh nhưng cũng là bàn tay vàng."
Thịnh Hoàn Hoàn không đi đẩy Mộ Tư, cô cảm thấy anh ta không cần, thứ xưa nay anh ta muốn không phải thương hại, làm như vậy chỉ nhắc nhở anh ta vô dụng đến mức nào.
Giọng nói của cô cũng rất bình thường, không kích động cũng không có thận trọng: “Tôi tin Tô Quy có thể trị khỏi chân của anh, bởi vì ông ấy đã giúp ba tôi tỉnh lại."
Câu nói cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn làm bàn tay nắm chặt của Mộ Tư đột nhiên buông lỏng, anh ta ngẩng đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trong giọng nói khó nén kích động: “Em nói bác trai tỉnh rồi?"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Vâng, hôm qua tỉnh rồi."
Đáy mắt Mộ Tư hiện đầy kích động, hốc mắt hơi đỏ lên: “Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi."
Bởi vì vụ tai nạn kia khiến Thịnh Xán hôn mê bất tỉnh, mà anh ta là kẻ gây nên vụ tai nạn đó.
Chuyện này vẫn luôn là cây kim trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn, cô căm hận qua và cũng oán trách anh ta.
Bây giờ Thịnh Xán tỉnh, vậy có phải tất cả có thể trở lại lúc ban đầu không?
Nhưng rất nhanh Mộ Tư đã bị kéo về hiện thực.
Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn cười với Mộ Tư thì ghen ghét đi đến phía sau cô tuyên thệ chủ quyền, cũng mặc kệ Thịnh Tư Nguyên trừng mắt to bao nhiêu mà đặt tay lên lưng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống Mộ Tư ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt nói: “Cho nên chỉ cần Mộ tổng phối hợp tốt thì hai chân của anh có thể khôi phục."
Trong thế giới của người trưởng thành, dù trong lòng chảy máu thì trên mặt vẫn phải giữ nụ cười, bởi vì nó có thể giúp bạn tránh được rất nhiều chật vật.
Mộ Tư miễn cưỡng giật giật môi: “Cảm ơn Lăng tổng chúc phúc."
Sau một hồi trao đổi đơn giản là sự trầm mặc lúng túng, người hầu bưng hoa quả và trà đi lên, Thịnh Tư Nguyên ngồi xuống trước: “Đều ngồi xuống đi!"
Họ không cảm thấy xấu hổ thì ông đều ngại xấu hổ.
Sau đó Thịnh Tư Nguyên lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, đến chỗ ông ngoại này."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngoan ngoãn đi qua đó ngồi.
Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, không nhìn ra bất mãn gì, rất nhanh đôi mắt đen sắc bén như ưng đã bắt được một bóng dáng đang ẩn nấp, hắn lập tức lạnh lẽo nheo mắt lại: “Mộ tổng đang giấu người đẹp trong nhà à!"
Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư cùng ngẩng đầu thì trông thấy Bạch Tuyết vội rụt người vào trong phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Còn nấp cái gì, thấy cả rồi!
Mộ Tư biến sắc, lập tức nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu Tuyết vừa đến trước mọi người không bao lâu, anh sợ em gặp cô ấy sẽ không vui nên bảo cô ấy vào phòng."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì nhẹ như mây gió mà cười nói: “Đây là nhà anh, tôi có gì mà không vui vẻ, hơn nữa chuyện lúc trước cô ấy cũng là người bị hại, tôi phải thay ba nói một tiếng xin lỗi mới đúng."
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nói mà không còn dáng vẻ đau khổ đố kị hung ác trước kia, Mộ Tư đặc biệt mấtt mát, hối hận như thủy triều bao phủ anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng yêu anh ta không còn nữa.
Hiện tại trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn vị trí của anh ta, cô không còn quan tâm cũng không còn xem anh ta như mạng sống.
Trước kia khắp ngôi biệt thự này đều là bóng dáng của cô, bây giờ cô ngồi đối diện anh ta nhưng giữa họ lại có một khoảng cách không cách nào vượt qua.