Chương 533: Thời thời khắc khắc đều muốn tán tỉnh con gái của ông ấy

Sau bữa ăn, Thịnh Xán phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, ba có mấy câu muốn nói với Lăng Tiêu, con đi lên lầu đi."

"Dạ!" Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ gật đầu với cô.

Trải qua một bữa cơm, Thịnh Hoàn Hoàn đã biết Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên không phải đối thủ của Lăng Tiêu nên cũng không lo lắng như vừa rồi.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu, Lăng Tiêu kéo ống tay áo lên pha trà.

Thịnh Xán nhìn vết thương đáng sợ trên tay Lăng Tiêu thì nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống: “Vết thương trên tay cậu là sao?"

Lăng Tiêu rũ mi xuống nhìn thoáng qua rồi kéo ống tay áo xuống, ung dung giải thích với Thịnh Xán: “Bị rắn cắn."

Thịnh Xán sầm mặt lại: “Nhiều rắn như vậy?"

Kéo cái gì, không phải cố ý lộ ra cho tôi nhìn à?

"Chỗ đó ẩm ướt, là vùng đầm lầy nên có rất nhiều rắn."

Lăng Tiêu hời hợt nói qua đề tài này rồi lần lượt bưng trà đã pha xong đến trước mặt Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên: “Bác trai, Thịnh Lão mời uống trà."

Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi nâng chung trà lên thổi thổi, khẽ nhấm một hớp, sắc mặt hơi thay đổi: “Trà này là do cậu mang tới?"

Thịnh Tư Nguyên cũng ngâm nhi một ngụm, lông mày hơi cau lại rồi cẩn thận thưởng thức trà, sau đó ra hiệu cho Lăng Tiêu rót đầy.

Lăng Tiêu nói: “Trà này rất ngon, nhưng sản lượng quá ít, trên tay cháu chỉ có một bình."

Bây giờ đều dùng để hiếu kính ba vợ.

Thịnh Xán nhíu mày: “Trà này cả Đường Thắng Văn cũng chưa chắc có, cậu nói cậu đi theo thương nghiệp, lấy đâu ra nhiều con đường như vậy?"

Nhớ năm đó ông ấy cũng chỉ may mắn được thưởng thức một lần ở thủ đô.

Thật sự là răng môi vươn vấn mùi hương, làm người ta dư vị không nguôi.

Không ngờ cách nhiều năm ông ấy lại được uống trong nhà mình, mùi vị vẫn như năm đó, làm người ta uống vào khó quên.

Lăng Tiêu cười khẽ, đôi mắt cực kỳ thâm trầm: “Nếu bác trai muốn biết thì ngày sau cháu sẽ nói cho bác biết."

Làm một người yêu trà thâm niên, Thịnh Xán rất có nghiên cứu về trà, trước khi Lăng Tiêu đến đã chuẩn bị sẵn sàng, biết Thịnh Xán luôn nhớ thương loại trà này nhiều năm nên mới đặc biệt mang nó đến.

Ngày sau?

Là chỉ ngày hắn chính thức trở thành con rể Thịnh gia à?

Lăng Tiêu này thật sự là thời thời khắc khắc đều muốn bắt cóc con gái cưng của ông.



Thịnh Xán hừ lạnh một tiếng: “Không nói thì thôi, dù sao tôi cũng không quá muốn biết."

Dù sao trà đã đến tay ông ấy, Lăng Tiêu đừng mơ lấy về.

"Được rồi, lại rót đầy cho tôi đi."

Thịnh Tư Nguyên lại đặt chén trà không tới trước ấm trà.

Qua một hồi, ông ấy đã uống xong ba chén.

Lăng Tiêu lại rót đầy cho Thịnh Tư Nguyên rồi tự rót cho mình một ly, Thịnh Xán nhìn trà trong ấm trà càng châm càng ít thì cực kỳ đau lòng, vội lên tiếng đuổi người: “Ba, không phải ba muốn đến Mộ gia sao, thời gian đã không còn sớm."

Không đi nữa thì trà của ông ấy sẽ bị họ uống sạch.

Thịnh Tư Nguyên nhìn về phía Lăng Tiêu: “Nên đi chưa?"

Lăng Tiêu bình chân như vại mà nói: “Không vội, còn sớm."

Thịnh Xán lập tức nhìn trừng trừng, liên tục đưa mắt ra dấu với Lăng Tiêu mấy lần.

Mà Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nhìn lên trên lầu.

Thịnh Xán tức giận mà gọi người hầu tới: “Đi gọi tiểu thư xuống đây."

Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, chúng ta nên xuất phát."

Thịnh Tư Nguyên: “... Vừa rồi không phải cậu nói còn sớm sao?"

Lăng Tiêu lại nói: “Tính tình của Tô Quy cổ quái, chúng ta phải chạy tới trước."

Thịnh Tư Nguyên nghe xong thì vội đặt chén trà xuống: “Cậu nói đúng, không thể để Tô Quy chờ chúng ta, lỡ ông ấy quay đầu rời đi thì chúng ta bỏ lỡ mất."

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn xuống lầu thì đã thay quần áo khác, chiếc váy dài cổ áo chữ V phối hợp với áo khoác dài, chiếc áo khoác mang đến ấn tượng rất mạnh, cao cấp lại mang đầy khí chất.

Thịnh Xán thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn mặc chỉnh chu như vậy thì sắc mặt vừa thối vừa đen, cảm thấy con gái cưng của mình đã mọc cánh sắp bay tới nhà người khác.

Mộ phủ.

Mộ Tư nhận được điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn, biết cô muốn dẫn bác sĩ tới thì đặc biệt tìm ra bộ quần áo trước kia Thịnh Hoàn Hoàn mua để mặc rồi cứ soi mình trước gương.

Nhìn mình trong gương, Mộ Tư nhếch môi lên, anh ta nhớ Hoàn Hoàn thích nhất mình ăn mặc như vậy, nói anh ta như bạch mã hoàng tử.

Nhưng chạm vào đôi chân không còn tri giác dưới thân làm ánh mắt Mộ Tư phai nhạt đi.

Đến bây giờ chân của anh ta vẫn không có tri giác, như hai vật trang trí không dùng được, dù anh ta có đập vào thế nào cũng chết lặng.



Đường Dật và Thịnh Tư Nguyên đều bó tay hết cách.

Mộ Tư cũng biết đời này có lẽ anh ta thật sự không đứng dậy được, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn dẫn bác sĩ đến thăm làm anh ta rất vui.

Anh ta đã không quan tâm bác sĩ kia là ai, có bản lãnh gì, chỉ cần có thể trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì anh ta đã rất mừng rồi.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô, trên gương mặt cô đơn của Mộ Tư xuất hiện ý cười, anh ta lập tức điều khiển xe lăn vào thang máy, hi vọng Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã trông thấy mình.

Nhưng sau khi thang máy mở ra, người mà Mộ Tư nhìn thấy lại không phải Thịnh Hoàn Hoàn mà là Bạch Tuyết lúc trước anh ta nhớ mong nhiều năm, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi.

"Anh Mộ Tư." Bạch Tuyết chạy về hướng Mộ Tư, tâm tư đơn thuần cười với anh ta, khuôn mặt nhỏ thanh tú bây giờ đã trang điểm tinh xảo, hoàn toàn khác với ba tháng trước.

Hiện tại Bạch Tuyết vẫn nhu nhược động lòng người, hơn nữa trở nên tinh xảo xinh đẹp hơn, nhưng Mộ Tư lại không có cảm giác như trước kia với cô ta.

Có cũng chỉ là tình anh em.

"Muộn như vậy mà sao em còn tới?" Mộ Tư dịu dàng cười nói với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ngồi xổm xuống trước xe lăn của Mộ Tư, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên nhìn anh ta: “Em tới thăm anh, em còn bảo anh hai dọn đồ cho em, về sau em sẽ ở cùng với anh."

Mộ Tư nghe xong thì thản nhiên từ chối: “Em là con gái nên ở chung với anh hai em, nếu không sẽ bị người ta nói xấu, hôm nay đã trễ rồi, anh cho người đưa em về trước."

Mộ Tư nói rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại không cho từ chối.

Anh ta không muốn lát nữa Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Bạch Tuyết ở đây và sinh ra hiểu lầm về quan hệ giữa họ.

"Tiểu Tuyết không đi, bác sĩ nói chân của anh Mộ Tư cần luyện tập mỗi ngày, em muốn ở lại giúp anh Mộ Tư, anh yên tâm, en nhất định sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền thêm cho anh."

Bạch Tuyết đỏ cả vành mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Tư, tay nhỏ níu chặt lấy ống quần trên đầu gối Mộ Tư mà đau khổ cầu khẩn: “Anh Mộ Tư, xin anh đừng đuổi em đi."

Mộ Tư nhìn Bạch Tuyết nước mắt rưng rưng mà đuổi cũng không phải, cho ở lại cũng không xong.

Lúc này một bảo an đi đến: “Mộ tiên sinh, Thịnh tiểu thư họ đến rồi, có cho vào không?"

Xe của bọn Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ngoài cửa lớn.

Mộ Tư lập tức nói: “Để họ vào."

"Vâng." Bảo an quay người rời đi.

Mộ Tư cúi đầu nhìn Bạch Tuyết rồi nói với cô ta: “Tiểu Tuyết, em về phòng trước đừng đi ra, rõ chưa?"

Bạch Tuyết gật đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy em có thể ở lại không?"

Mộ Tư sốt ruột bảo Bạch Tuyết rời đi rồi nói: “Ở trước hai ngày, đến lúc đó anh sẽ bảo Bạch Băng tới đón em."