Chương 525: Tới đây, đeo tạp dề lên giúp tôi đi

Lúc trước là Lăng Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại người hối hận là hắn, nhận lầm tất nhiên cũng là hắn.

Trước kia hắn cảm thấy không quan trọng nên mới chia tay dứt khoát như vậy.

Sau khi rời đi hắn mới biết có một người tri kỷ ở bên cạnh là vô cùng quý giá, không người nào thay thế được cả.

Lăng Tiêu rất nghiêm túc nhận sai, ngày đó bị Thịnh Hoàn Hoàn mắng cho một trận làm hắn nhớ tới trong vòng ba tháng họ ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, chưa từng lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cô, làm cô chịu rất nhiều thiệt thòi.

Hắn cũng không thật sự đặt cô vào cuộc sống của mình, trong kế hoạch tương lai cũng không có cô, đối xử với cô tùy tiện như với một người hầu.

Hắn chưa hề coi cô là vợ, lại dựa vào cái gì yêu cầu cô hoàn toàn tin tưởng hắn?

Hắn nói hắn thất vọng về cô, thử hỏi cô không thất vọng về hắn sao?

Thịnh Xán nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình, cho dù quỳ, cho dù gục đầu xuống thì khí phách và sự ngông nghênh kia cũng không giảm đi nửa phần.

Một hậu bối như vậy khiến Thịnh Xán không chán ghét nổi.

Sau một lúc lâu Thịnh Xán mới nói: “Nếu như lúc này cậu còn nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi để kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm thì tôi sẽ rất xem thường cậu."

Bạch quản gia nghe xong thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu gia đã được Thịnh Xán tán thành.

Nhưng sau đó lại nghe Thịnh Xán nói: “Đứng lên đi, mang những thứ này về đi."

Bạch quản gia lại đổ mồ hôi lạnh, không phải bảo thiếu gia tới ăn cơm sao, hiện tại còn chưa ăn và cũng chưa gặp được Thiếu phu nhân mà sao lại đuổi người đi?

Phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối xử với thiếu gia nhà ông như vậy chứ?

Lăng Tiêu như không nghe thấy mà quỳ ở đó: “Bác trai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội, lần này cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng."

Thịnh Xán cười hỏi: “Vậy cậu nói thử xem cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"

Bạch quản gia thấy tình hình không đúng thì lập tức cúi người lui ra ngoài, tranh thủ gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lặt trụi cả chậu hoa, cả lá cây cũng không còn mấy mảnh.

Mãi đến khi Bạch quản gia gọi điện thoại tới, Thịnh Hoàn Hoàn mới đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chậu hoa mình yêu thích chỉ còn cái thân trụi lủi thì đau lòng muốn chết, sao cô lại trở nên dễ lo nghĩ như vậy?

Điện thoại vẫn luôn vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn vội bắt máy: “Bạch quản gia?"

Chẳng lẽ Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì?

Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân, cô có ở nhà không, nếu ở nhà thì tranh thủ xuống lầu nhìn xem, thiếu gia còn đang quỳ trên mặt đất!"



Có ý gì, Lăng Tiêu đến nhà rồi sao?

Chẳng lẽ Lăng Tiêu không trả lời tin nhắn của cô là do trực tiếp chạy đến nhà cô?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cúp điện thoại chạy ra bên ngoài, xông ra hành lang nhìn xuống thì thấy Lăng Tiêu quỳ một gối cách một cái bàn trước Thịnh Xán.

Cô không biết hai người đang nói cái gì, nhưng cô biết có thể khiến Lăng Tiêu cúi đầu khó đến mức nào.

Giờ khắc này, trái tim đắng chát của cô lại hiện ra chút ngọt ngào.

Lăng Tiêu như vậy mới có tư cách làm bước của con cô!

Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng Lăng Tiêu, lập tức bước nhanh đi xuống lầu.

“Cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"

Vấn đề này của Thịnh Xán làm khó Lăng Tiêu, hắn trầm mặc hồi lâu mới trầm ngâm nói: “Cháu có thể đưa bả vai cho cô ấy dựa vào, còn có một trái tim thích cô."

Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới: “Tôi nhìn ra thực lực của cậu, cũng không biết có đáng tin để dựa vào không, còn trái tim thích con tôi thì ngoài miệng nói không tính, phải để người ta nhìn ra."

Lăng Tiêu biết Thịnh Xán đang cố ý làm khó hắn, nhưng Thịnh gia xảy ra nhiều chuyện như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn bị rất nhiều tổn thương, Thịnh Xán làm ba muốn trút giận vì con của mình cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn muốn được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ thì phải qua ải này của Thịnh Xán trước.

Hơn nữa hiện tại Thịnh Xán cũng không phải chối bỏ hắn mà chỉ đang khảo nghiệm, đây đã là kết quả tốt nhất, Lăng Tiêu tương đối quý trọng.

Lăng Tiêu rất thành khẩn: “Xin bác trai chỉ rõ."

Thịnh Xán rất hài lòng với thái độ của Lăng Tiêu.

Dù sao Lăng Tiêu có được thân phận hôm nay cũng dựa vào đấu óc khôn khéo nhanh nhạy, chắc hẳn hắn đã sớm nhìn ra ông ấy đang cố ý làm khó dễ hắn.

Nhưng hắn vẫn chịu phối hợp, đây mới là mấu chốt.

Thịnh Xán nhìn về hướng phòng bếp: “Hôm nay đầu bếp nghỉ ngơi, đêm nay có thể ăn cơm được không thì phải xem cậu."

Không phải Hoàn Hoàn nói hắn biết làm cơm sao, vậy kiểm tra tài nấu ăn của hắn trước đã.

Lăng Tiêu hiểu ý, thì ra nan đề nằm ở đây: “Bác trai xin yên tâm giao cho cháu."

Một bữa cơm mà thôi, đối với hắn không tính là làm khó dễ.

Thịnh Xán đứng lên duỗi cái lưng mỏi ra: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ tôi muốn trông thấy tám món một canh."

"Vâng." Lăng Tiêu cười đứng lên, cao hơn Thịnh Xán tận nửa cái đầu.

Thịnh Xán bị đôi mắt ưng mỉm cười của Lăng Tiêu làm cho đáy lòng run rẩy, cổ ông ấy cứng rắn: “Vậy còn không mau đi?"



Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì Lăng Tiêu đã vào phòng bếp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nhìn về phía Thịnh Xán: “Ba, không phải ba bảo Lăng Tiêu đi nấu cơm đó chứ, anh ấy đang bị thương mà!"

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hướng về Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Xán đặc biệt khó chịu: “Đau lòng à? Ba thấy cậu ta bị thương không nặng, nấu cơm cũng không phải việc tốn sức, không có gì đáng ngại."

"Ba..."

Mặt Thịnh Xán tối sầm lại: “Nếu con cảm thấy ba làm khó cậu ta thì bảo cậu ta về đi, chẳng lẽ đầu bếp nhà chúng ta làm đồ ăn không ngon hơn sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Con đi giúp anh ấy."

Thịnh Xán: “Trở về, không được đi."

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, Thịnh Xán mới chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Thịnh Xán đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng tại chỗ một lúc lâu, một lát sau lại thấy Thịnh Xán thò đầu ra.

Thấy bị Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện, Thịnh Xán cứng rắn nói: “Không được phép giúp cậu ta, có nghe hay không?"

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, lúc này Thịnh Xán mới đỏ mặt đóng cửa lại.

Thịnh Hoàn Hoàn lại đứng đó một lúc lâu, ánh mắt rơi vào quà cáp chất đầy trên bàn, cô nhức đầu ấn trán, Lăng Tiêu là mang hết tất cả những vật cất chứa của mình tới sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến phòng Thịnh Xán nhìn mấy lần rồi mới quay người bước nhanh về hướng phòng bếp.

Cô dừng ở cửa phòng bếp thì nhìn thấy Lăng Tiêu đang bận rộn trong bếp, Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong đầu cô vô số lần, hiện tại cuối cùng gương mặt của nhân vật nam chính đã rõ ràng.

Lăng Tiêu dường như phát hiện có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh như có con nai con nhảy loạn trong đó.

Lăng Tiêu nhếch đôi môi mỏng xinh đẹp lên: “Tới hỗ trợ?"

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nai con sắp nhảy ra khỏi ngực mình: “Ba tôi không cho tôi hỗ trợ, đây là khảo nghiệm đối với anh, nếu tôi giúp anh thì phải làm lại."

Lăng Tiêu nghe xong thì xoay người hơi dang tay ra: “Vậy thì đeo tạp dề lên giúp tôi không tính gian lận đúng không?"

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Ừm."

Cô hoài nghi hắn cố ý chờ cô đến mang giúp hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm một cái tạp dề mới ra rồi ra hiệu Lăng Tiêu xoay người sang chỗ khác.

Lăng Tiêu giơ hai tay lên nhìn cô: “Nhanh lên nào, tay tôi có vết thương."