Chương 522: Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn

Sáng hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy rất sớm, còn chưa rửa mặt đã nhảy xuống giường đi đến phòng của Thịnh Xán, cô sợ mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Vừa tới gần đã nghe thấy tiếng cười của Thịnh Sam Sam truyền đến từ bên trong.

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào thì thấy Thịnh Xán đang ôm Tiểu Sam Sam trêu chọc, cảnh này khiến hốc mắt cô lại ướt nhòe.

Cảm ơn trời xanh, đây không phải giấc mơ, ba của cô thật sự tỉnh rồi.

"Hoàn Hoàn?" Thịnh Xán phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay về hướng cô: “Ghé thăm em con một chút đi, trông rất giống con khi còn bé, thật đáng yêu!"

Thịnh Hoàn Hoàn đi tới, một nhà ba người ngồi chung một chỗ.

Sau khi ăn điểm tâm, Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện của mình và Lăng Tiêu cho Thịnh Xán nghe, kể cả chuyện mình đã mang thai.

Thịnh Xán nghe xong thì bá đạo nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dù thế nào cũng phải giữ đứa nhỏ lại, đây là huyết mạch của Thịnh gia, còn chuyện có cần ba nó hay không thì phải xem biểu hiện của cậu ta."

Thịnh Xán biết rõ sinh non có sẽ ảnh hưởng đến một người phụ nữ như thế nào, dù là tâm lý hay sức khỏe đều sẽ để lại đau đớn không thể xóa nhòa.

Năm đó Thịnh Giai Âm từng hư thai nên rất nhiều năm không có con, thật vất vả mới có Thịnh Hoàn Hoàn, bà phải chịu rất nhiều tra tấn mới sinh cô ra được.

Thịnh Xán không muốn Thịnh Hoàn Hoàn phải chịu đựng sự đau đớn này.

"Ba, cám ơn ba." Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nói, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ba không phản đối, tiếp theo phải xem biểu hiện của Lăng Tiêu!

"Ba chỉ muốn con gái cưng của mình được hạnh phúc."

Còn ân oán của Lăng Hoa Thanh và Thịnh gia thì đã trở thành quá khứ sau khi vợ chồng Lăng Hoa Thanh và Hà Song chết, Lăng Tiêu chỉ là người vô tội, điểm này thì Thịnh Xán vẫn rõ.

Sau đó Thịnh Xán lại nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu cậu ta không biết chuyện con mang thai thì tạm thời đừng nói cho cậu ta biết, trước khi ba gật đầu thì cậu ta đừng mơ làm ba của cháu ngoại."

Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhau cười một tiếng: “Bà nói rồi mà, Lăng Tiêu muốn qua được ải của ba con cũng không dễ."

Thịnh Xán đặc biệt tức giận mà nói: “Sao dễ được chứ? Con nuôi Hoàn Hoàn lớn đến chừng này, nuôi con bé xinh đẹp ưu tú như vậy đã tốn biết bao tâm huyết? Thằng nhãi kia còn không biết quý trọng mà ly hôn với con bé. A, hiện tại nói muốn tái hôn là tái hôn, trên đời này làm gì có chuyện hời như thế?"

Thịnh Tư Nguyên cũng tức giận bất bình: “Đúng đấy, đâu có chuyện hời như vậy được."

Nhìn khí thế của ông ngoại và ba, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thấy lo lắng cho Lăng Tiêu!



Chúc Văn Bội liên tục lắc đầu: “Hoàn Hoàn, bà thấy Lăng Tiêu sắp phải nếm mùi đau khổ rồi!"

Lúc này người hầu đi đến: “Tiểu thư, Đường thiếu đến, ngài ấy nghe nói tiên sinh tỉnh lại nên đặc biệt tới thăm hỏi."

Nụ cười trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến mất không còn tung tích.

Đường Nguyên Minh, lúc này anh tới làm gì?

Nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đó, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ sợ hãi.

Lúc này Thịnh Xán đang nhìn người hầu nên không phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng: “Đường thiếu? Chẳng lẽ là A Minh trở về từ quân đội sao?"

Người hầu gật đầu: “Chính là đại thiếu gia Đường gia."

Thịnh Xán đặc biệt vui mừng: “Mau mau cho cậu ta vào, đã mười năm tôi chưa gặp thằng nhóc A Minh này, cũng không biết hiện tại dáng vẻ ra sao, nhất định là vừa cao vừa to con."

"Bác trai."

Thịnh Xán vừa nói xong thì Đường Nguyên Minh đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Đường Nguyên Minh mặc quần áo trang trọng, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, cả người tỏa ra sức mạnh, mỗi khi di chuyển một bước đều mang theo tiếng gió.

Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi đi về hướng mình mà liên tục tán thưởng: “Đúng là nhập ngũ có khác, chắc cháu cũng tầm 1m9 đúng không, nhìn vóc người thật là khỏe mạnh."

Đường Nguyên Minh cười cười: “Bác trai, cháu không cao như vậy, chỉ đến một mét tám mấy thôi."

Thịnh Xán cười nói: “Cũng đã rất nổi trội rồi, thật là tuấn tú lịch sự, không tệ không tệ."

Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, Đường Xán cũng rất thích Đường Nguyên Minh.

Hơn nữa năm đó Đường Nguyên Minh vừa trưởng thành đã được đưa vào quân đội rồi ở lại đó tận mười năm, dựa vào thực lực của bản thân mà leo lên cao, trong lòng Thịnh Xán cực kỳ tán thành Đường Nguyên Minh.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được đứng lên: “Ba, con không thoải mái lắm nên lên lầu trước."

"Làm sao vậy con?" Thịnh Xán lo lắng hỏi.

Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà quay người lên lầu, từ đầu tới cuối không liếc nhìn Đường Nguyên Minh lấy một cái.

Thịnh Xán có ngốc cũng đoán được Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đã xảy ra mâu thuẫn.



"A Minh, ngồi đi!" Thịnh Xán bảo Đường Nguyên Minh ngồi xuống: “Cháu và Hoàn Hoàn làm sao vậy?"

Theo Thịnh Xán thấy, Đường Nguyên Minh luôn là người làm việc rất có chừng mực, từ nhỏ lại đặc biệt thương Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên nghĩ là bọn họ chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.

Đường Nguyên Minh lại nói: “Bác trai, cháu muốn đi thắp nén nhang cho bác gái với bác."

Thịnh Xán không hiểu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, Thịnh Tư Nguyên khẽ gật đầu với ông ấy.

Thịnh Tư Nguyên biết Đường Nguyên Minh đang muốn bày tỏ tâm ý của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn cho Thịnh Xán biết.

Khi Thịnh Giai Âm còn sống đã đặc biệt thích Đường Nguyên Minh, còn nói thẳng với vợ chồng bọn họ là hi vọng Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể Thịnh gia.

Nếu như Lăng Tiêu không đáng tin thì Đường Nguyên Minh là ứng cử viên không tệ.

Đi đến phía sau núi, Đường Nguyên Minh thắp nén nhang cho Thịnh phu nhân rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn, lúc còn sống bác gái đã đồng ý cho cháu và Hoàn Hoàn ở bên nhau."

Thịnh Xán dừng lại: “Cái này. . . Cái này..."

Vấn đề là ông ấy không biết chuyện này!

Từ khi ông ấy tỉnh lại, Hoàn Hoàn không hề nhắc đến tên của A Minh, hơn nữa hiện tại Hoàn Hoàn đang mang thai con của Lăng Tiêu, nhìn tâm tư của cô thì người mà cô thích chính là Lăng Tiêu.

"Bác trai, xin bác đồng ý cho cháu theo đuổi Hoàn Hoàn, cháu nhất định sẽ thương yêu bảo vệ em ấy giống khi còn bé, không để em ấy chịu chút tổn thương nào."

"Cái này. . ." Thịnh Xán không đáp lại được câu nói ngay thẳng của Đường Nguyên Minh: “Cái này phải xem suy nghĩ của Hoàn Hoàn."

"Bác trai, cháu biết bác lo lắng cái gì, cháu sẽ xem đứa nhỏ trong bụng Hoàn Hoàn như con ruột của mình."

Đường Nguyên Minh trịnh trọng cam đoan với Thịnh Xán, sau đó giọng nói cũng lạnh xuống: “Lăng Tiêu đã có một đứa con trai, lúc trước Hoàn Hoàn gả cho hắn chỉ do tình thế ép buộc."

"Trong vòng ba tháng, Hoàn Hoàn sống không được vui vẻ gì, có mấy lần đêm hôm khuya khoắt còn bị Lăng Tiêu đuổi ra. Hoàn Hoàn sợ bác gái lo lắng nên không dám về nhà."

Thịnh Xán nghe những lời này của Đường Nguyên Minh thì lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng đối với Lăng Tiêu lập tức sụt giảm mạnh: “Lẽ nào lại như vậy, Lăng Tiêu này thật quá đáng."

Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn vì muốn cứu vớt Thịnh Thế nên mới chủ động tiếp cận Lăng Tiêu, em ấy đặc biệt được Lăng lão nãi nãi và con của Lăng Tiêu thích nên Lăng Tiêu mới đồng ý cưới về, kỳ thật trong lòng hắn rất xem thường em ấy. Nếu hắn có chút tình cảm nào với Hoàn Hoàn thì sẽ không đối xử với em ấy như vậy."

"Khi bác gái còn sống vẫn không đồng ý Hoàn Hoàn ở bên cạnh Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu vừa ly hôn với Hoàn Hoàn không bao lâu thì bên cạnh lại có thêm một vị hôn thê."

Lần này cảm kích của Thịnh Xán đối với Lăng Tiêu do hắn mạo hiểm vào rừng Sương Mù mời Tô Quy trị liệu cho mình đều biến mất: “Không ngờ Lăng Tiêu này lại là cùng một loại người như Mộ Tư."