Chương 517: Tôi chịu đùa giả làm thật

Lăng Kha bị Đường Dật kéo xuống hầm để xe rồi lên xe của anh.

Lăng Kha không biết Đường Dật muốn đi đâu, trên đường đi anh vẫn không nói gì.

Lăng Kha cảm thấy hơi xấu hổ: “Cái kia, không phải anh có lời muốn nói sao?"

Những lời phải nói tiếp theo khiến lòng bàn tay Đường Dật trong ứa mồ hôi, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp lại một câu: “Lát nữa rồi nói."

"À." Lăng Kha gật đầu, tùy ý tìm đề tài để nói chuyện: “Ngày anh uống say tỉnh lại không đau đầu chứ?"

"Đau."

Cả đời cũng khó mà quên được kiểu đau đầu đó.

Lăng Kha nói: “Thật có lỗi, tôi không biết tửu lượng của anh..."

Đường Dật nghe xong lập tức làm sáng tỏ cho mình: “Tửu lượng của tôi rất tốt, đêm đó không phải cô trộn mấy loại rượu lại với nhau sao, tôi không thể uống như vậy."

"À!" Lăng Kha tỏ ý đã hiểu.

Đường Dật lại sợ Lăng Kha không tin: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không tin cô hỏi Diệp Sâm thử xem, mỗi lần uống rượu với họ, lần nào không phải tôi đưa họ trở về?"

Lăng Kha nhìn vẻ mặt nghiêm túc nghiêm trang của Đường Dật mà thốt ra: “Thật đáng yêu."

"Ừm?"

"À! Tôi nói là..." Lăng Kha có chút lúng túng trừng mắt nhìn, vội kiếm cớ: “Tôi nói là đêm đó dáng vẻ anh uống say thật đáng yêu, lúc thì hát nhạc thiếu nhi lúc thì nhảy múa."

Đường Dật: “..."

Theo anh biết thì anh uống say chỉ nằm ngáy o o thôi.

Đường Dật giả vờ không biết Lăng Kha đang nói dối mà chở cô đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.

Bờ sông có một lối đi bộ, cứ cách một đoạn sẽ có một chiếc đèn đường rất hữu tình.

Lăng Kha và Đường Dật đi dưới ánh đèn đường, trong lòng đột nhiên khẩn trương lên: Đường Dật dẫn cô tới nơi này không phải là muốn tỏ tình với cô đó chứ?

Sau đó Lăng Kha nhìn vòng một bằng phẳng và đôi chân ngắn của mình thì lập tức nhụt chí.

Nhất định là cô suy nghĩ nhiều, làm sao Đường Dật lại để ý đến cô.

Hừm, nhất định là cô cả nghĩ quá thôi!

Lúc này Đường Dật dừng bước: “Lăng Kha, cô cảm thấy tôi thế nào?"

"A?" Lăng Kha kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

"Cô cảm thấy tôi thế nào?"

"Anh... Anh rất... Rất tốt!"



Lăng Kha khẩn trương nói năng lộn xộn.

Chẳng lẽ là uống rượu một lần với cô mà uống ra tình cảm rồi?

"Vậy chúng ta kết hôn đi!" Đường Dật không kịp chờ đợi mà nói.

"A?" Lăng Kha bị hù liên tục lui về phía sau hai bước: “Cái này. . . Cái này cũng quá nhanh rồi?"

"Cô hiểu lầm rồi." Đường Dật vội vàng giải thích: “Không phải cô bị trong nhà thúc giục kết hôn sao, tôi cũng vậy, nếu như chúng ta đăng ký kết hôn thì không cần bị sắp xếp xem mắt nữa."

"Ý anh là kết hôn giả?" Lăng Kha lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Hầy, tôi cứ nghĩ là cái khác."

"Cô nghĩ là gì?"

Lăng Kha nói: “Không có gì!"

A, nói ra để anh chê cười cô sao?

"Vậy cô đồng ý rồi?" Đường Dật mong đợi hỏi.

Lăng Kha xua tay với anh: “Mặc dù tôi cảm thấy đề nghị này của anh không tệ, nhưng hôn nhân đâu phải trò đùa? Muốn làm thì phải làm thật."

Đường Dật lập tức biết nghe lời phải: “Vậy chúng ta làm thật đi."

Ai, khả năng phân tích của ông anh này không được rồi!

Lăng Kha kiên nhẫn giải thích với Đường Dật: “Tôi nói là tìm cô gái anh thích để làm thật. Anh tìm tôi làm gì, tôi và anh còn chưa gặp mặt bao nhiêu lần đúng không?"

Lăng Kha tạm ngừng rồi nói tiếp: “Hơn nữa trò này đã diễn nát rồi, rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó không chỉ anh và tôi xấu hổ mà hai nhà chúng ta đều mất mặt."

"Hơn nữa anh mới hai mươi mấy thôi, tuổi này không phải lớn đối với đàn ông các anh. Hơn nữa anh cũng đẹp trai ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, còn ở biệt thự xa hoa, muốn vợ đẹp sao mà không có?"

Đường Dật: “Đẹp trai ngời ngời?"

Lăng Kha lui về sau một bước: “Ừm, đẹp trai ngời ngời."

Đường Dật: “Phong lưu phóng khoáng?"

Lăng Kha lại lui về sau một bước: Ấy, anh nói chuyện thì nói đi, cứ áp sát như thế làm gì?

"Phong lưu phóng khoáng?" Đường Dật không nhận được đáp án nên tiếp tục tới gần cô.

Anh phát hiện dáng vẻ lúc này của cô đặc biệt ngon miệng, nhất là dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn giống như một khối bánh gatô sữa tươi, làm người ta rất muốn gặm một cái.

"Vâng, phong... Phong lưu phóng khoáng." Lăng Kha tiếp tục lui về sau, anh anh anh áp sát như thế làm gì?

Đường Dật dựa vào thực sự quá gần, làm Lăng Kha nghĩ là anh muốn hôn cô nên nhịn không được đẩy anh một cái, kết quả lại không đứng vững mà ngã về phía sau: “A..."

"Lăng Kha." Đường Dật phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo cô lại, kết quả trực tiếp bị cô kéo vào trong nước.

Bịch, trong sông có thêm hai người ướt như chuột lột.



Cũng may nước không sâu, chỉ tới bụng của hai người.

Lăng Kha kinh hãi không nhẹ, ngẩng đầu thì nhìn thấy tóc của Đường Dật xẹp xuống, cô chỉ vào anh mà cười ha ha: “Ha ha... Anh... Dáng vẻ của anh giống như chàng ngốc vậy, ha ha..."

Đường Dật: “..."

Cái này trách ai?

Đường Dật dùng tay vén phần tóc xẹp xuống trên trán mình lên, ngũ quan lập thể lập tức xuất hiện trước mắt: “Cô từng gặp chàng ngốc này đẹp trai như vậy chưa?"

Thật sự... rất bảnh!

Một cơn gió thổi tới, Lăng Kha cảm thấy hơi lạnh: “Cái kia... Chúng ta đi lên trước đi!"

Thật sự khá lạnh, Đường Dật lập tức leo lên rồi kéo Lăng Kha khỏi con sông, tìm ra áo khoác của mình từ trong xe rồi choàng lên người cô: “Mặc vào trước đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."

Lăng Kha báo ra địa chỉ nhà mình, sau khi lên xe Đường Dật còn quan tâm thắt giây an toàn giúp cô.

Lăng Kha thầm mến Lệ Hàn Ti nhiều năm nhưng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này, không khỏi cảm thán: Đường Dật là người đàn ông chu đáo, không biết tương lai cô gái nhà nào được hưởng phúc đây.

Trên đường đi, Đường Dật và Lăng Kha nói ngày đó anh và Diệp Sâm bị Đường nãi nãi và Đường phu nhân bắt gặp.

Lăng Kha nhịn không được, rất không đạo đức mà cười ha ha: “Má ơi, Diệp Sâm còn mới đánh một trận với Lệ Hàn Ti, bà và mẹ anh trông thấy vết thương trên người anh ấy nhất định muốn điên lên! Ha ha..."

Đường Dật nghiêng mặt qua nhìn người phụ nữ ôm bụng cười to bên cạnh mà hỏi: “Cho nên hiện tại mỗi ngày tôi đều bị ép hôn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm không?"

"Ha... A... Cái kia, lo lái xe đi."

Ánh mắt của Đường Dật quá nóng làm Lăng Kha rất chột dạ.

Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở ngoài cửa Lăng gia.

"Cái kia, tạm biệt, đi đường nhớ cẩn thận."

Lăng Kha vội tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, nhưng tốc độ của Đường Dật càng nhanh, lập tức bắt được Lăng Kha đang muốn chạy trốn rồi đặt lên trên xe, phủ áo khoác trên tay lên người cô lần nữa rồi chống bàn tay bên tai cô.

Lăng Kha chỉ cao tới cổ Đường Dật, anh phải cúi đầu xuống mới có thể đối mặt với cô, nhìn từ cái cửa sổ nào đó của Lăng gia thì Lăng Kha như bị Đường Dật kéo lại, hai người đang hôn nhau.

Đường Dật từ trên cao nhìn xuống Lăng Kha: “Lăng Kha, suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi, nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."

Nói xong, Đường Dật liền buông Lăng Kha ra rồi mở cửa xe rời đi.

Lăng Kha sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới hiểu ý của Đường Dật.

"Nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."

Cho nên Đường Dật vừa mới tỏ tình với cô sao?

Lúc này một tiếng quát chói tai truyền đến từ ban công lầu hai: “Lăng Kha, người đàn ông vừa rồi là ai?"

Lăng Kha biến sắc: “Xong đời! ! !"