Mà một tấm ảnh Cố Bắc Thành đỡ lấy Thịnh Hoàn Hoàn được đăng lên mạng, đám dân mạng không khỏi kinh hô, xem ra chúng ta đều lầm đối tượng rồi, Nhị thiếu gia Cố gia mới là chân ái của nữ thần!
Đêm đến, tiếng khóc của Thịnh Sam Sam không ngừng vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo Trần Anh Kiệt tìm một vυ" em đáng tin tới, người này còn rất trẻ, dáng vẻ cũng sạch sẽ thanh tú, nhưng con nít nhớ mùi nên vẫn làm ầm ĩ, sau đó do đói quá nên mới bú no rồi nằm ngủ.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng rất mỏi mệt, Thịnh Hoàn Hoàn chủ động đi sang ngồi rồi yên lặng nắm chặt tay họ, hai ngày này khổ cho họ.
Đôi mắt Chúc Văn Bội còn hơi đỏ, bà đưa tay ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, về sau cái nhà này phải dựa vào cháu, về sau làm chuyện gì cũng phải lấy cái nhà này làm trọng biết không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào lên tiếng: “Cháu biết rồi."
Chúc Văn Bội gật đầu rồi buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, giọng nói đột nhiên trở nên rất nặng nề: “Đứa bé này, cháu định làm thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc không nói, kỳ thật cô cũng không biết nên làm gì, dù sao đây cũng là một sinh mệnh nhỏ!
Thịnh Tư Nguyên than thở: “Không thể giữ lại nó, nghe lời mẹ cháu, bỏ nó đi!"
Chúc Văn Bội cũng nói: “Hoàn Hoàn, không phải ông bà muốn ép cháu, cháu xem tình hình hiện tại thì cháu và Lăng Tiêu còn có thể ở bên nhau sao?"
"Trước khi mẹ cháu xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cho bà, nó không đồng ý cháu giữ đứa nhỏ này lại, nó cũng không đồng ý cháu và Lăng Tiêu tái hợp. Nếu là trước đó thì bà sẽ bảo cháu thận trọng suy xét, nhưng hiện tại bà cũng không muốn đứa bé này ra đời."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cháu không ở bên cạnh Lăng Tiêu, tự cháu nuôi lớn đứa nhỏ, cùng lắm thì cháu không lấy chồng."
Ý cô là muốn sinh ra sao?
Thịnh Tư Nguyên lập tức giận dữ: “Làm bậy, năm nay cháu mới 22 tuổi, cháu muốn mẹ cháu chết không nhắm mắt sao?"
Câu nói này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, cô đau đến khóc không được.
"Ông hung dữ cái gì, không biết ăn nói hay sao?" Chúc Văn Bội trừng Thịnh Tư Nguyên một cái.
Thịnh Tư Nguyên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tiều tụy thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát buông tay mặc kệ.
Chúc Văn Bội vuốt lưng Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này một cái đầu nho nhỏ thò vào từ khe cửa, khi trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cậu lập tức sải bước chân nhỏ nhắn đi đến.
Chúc Văn Bội nhìn đứa bé giống Lăng Tiêu đến mấy phần này lại không chán ghét nổi, cậu mới ba bốn tuổi nên không hiểu cái gì cả.
"Hoàn Hoàn." Lăng Thiên Vũ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Đừng khổ sở."
Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt tái nhợt lên mà khàn khàn hỏi: “Sao con không về với bà cố?"
Lăng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn, ba cũng bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng giật giật khóe miệng với cậu, một giây sau lại nói: “Dì cho người đưa con về."
Hốc mắt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ lên, cắn môi tội nghiệp nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như cún con bị vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mềm lòng thì Chúc Văn Bội đã chịu thua trước: “Được rồi, nó muốn ở lại thì ở lại đi, dù gì chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì!"
Lăng Thiên Vũ không nói nhiều mà đi đến trước mặt Chúc Văn Bội kéo cánh tay bà, còn cọ cái đầu nhỏ vào tay bà.
Cậu bé không quên sứ mệnh Lăng Tiêu và Lăng lão thái thái nhắn nhủ, cậu phải cố gắng giành được thiện cảm của ông bà ngoại của Hoàn Hoàn.
Tim Chúc Văn Bội như muốn tan ra: “Ngoan, cháu an tâm ở lại đây đi!"
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cảm ơn bà cố."
Cuối cùng trên mặt Chúc Văn Bội cũng hiện ra ý cười: “Cái miệng nhỏ thật ngọt."
Lúc này tiếng khóc của Thịnh Sam Sam lại truyền tới, chắc là bị giật mình.
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cháu đi chăm sóc em gái."
Nói xong cậu lập tức chạy đi.
Chúc Văn Bội nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên Vũ biến mất ở ngoài cửa thì không khỏi cảm khái: “Nếu không xảy ra chuyện này thì bà ngoại sẽ không phản đối cháu và Lăng Tiêu ở bên nhau."
Nhưng sau đó bà lại nói: “Nếu như lúc trước cháu không quen biết Lăng Tiêu thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt dựa vào ghế sa lon: “Chuyện này không liên quan đến vấn đề cháu có biết Lăng Tiêu hay không mà là ân oán đời trước để lại. Bà ngoại, cháu nói như vậy không phải là thiên vị anh ấy, nhưng nếu không có Lăng Tiêu thì cháu và ba đã sớm bị gϊếŧ rồi."
Nhưng bây giờ Lăng Hoa Thanh và một cái mạng nằm ngang giữa họ, cô biết mình nên lựa chọn như thế nào!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi thăm Sam Sam một lát."
Chúc Văn Bội không nói thêm nữa, có một số chuyện phải do cô tự suy nghĩ rõ ràng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần Sam Sam thức dậy đều sẽ khóc rống thật lâu, lúc này sao nhanh như vậy đã ngừng lại rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng nên lập tức bước nhanh hơn, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ ghé vào cái nôi, còn nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn của Sam Sam.
Sam Sam mυ"ŧ ngón tay nhỏ bé của cậu, mở to đôi mắt nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, cái miệng nhỏ hút rất hăng hái.
Hai ngày nay Thịnh Sam Sam khóc rất mệt mà còn ngủ không ngon, lúc này rất nhanh mí mắt đã rũ xuống...
Cảnh này làm người ta dở khóc dở cười, thì ra muốn dỗ Sam Sam ngủ chỉ cần một ngón tay!!!
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Lăng Thiên Vũ quay đầu lại rồi đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ giọng "Suỵt" một tiếng với cô.
Sau đó cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Sam Sam.
Tiểu Sam Sam đã ngủ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu, trong lòng Lăng Thiên Vũ đặc biệt buồn bực, sao mỗi lần gặp đều cảm thấy bé con này xinh đẹp lên vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi Lăng Thiên Vũ: “Con rất thích em gái sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ đỏ lên: “Dạ, đáng yêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Nếu là em trai thì sao?"
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ: “Đáng yêu là thích."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt."
Biệt thự lưng chừng núi
Sau khi Hà Song bị mang về biệt thự, An Lan không đi gặp bà ta, bà ta bị Lăng Hoa Thanh trực tiếp thẩm vấn.
Hai ngày sau An Lan mới nhìn thấy Hà Song bị chơi đùa không ra hình người.
An Lan toàn thân sạch sẽ, không hợp với nhà tù bẩn thỉu, càng hình thành chênh lệch rõ ràng với Hà Song máu me khắp người.
"Ha ha, rốt cục cũng đến." Hai mắt Hà Song xuyên qua mái tóc rối bời mà âm u trừng An Lan, đáy mắt hiện đầy oán hận.
Lăng Hoa Thanh mặc đồ vest sạch sẽ ngồi cách xa Hà Song mấy mét, ông ta không có ý định đi, ông ta rất hiếu kì vì sao An Lan nhất định phải gặp Hà Song.
Bà muốn mạng của Hà Song thì ông ta trực tiếp giải quyết không phải càng nhanh hơn sao?
"Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt." An Lan đi đến trước mặt Hà Song rồi nhìn xuống bà ta từ trên cao: “Hai ngày này tao luôn muốn tới thăm mày, muốn tâm sự chuyện năm đó với mày."
Hà Song cười lạnh: “Chúng ta có gì để nói?"
"Đương nhiên là có, mày nợ tao nhiều như vậy, chẳng lẽ tao không nên đòi lại từng cái sao?"
An Lan nhìn chậu than bên cạnh và cây sắt nung đỏ bừng trong đó, sau đó đưa tay cầm lấy nó...