Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Tôi tới cho mọi người một câu trả lời."
Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã đi đến Vô Song Thành một chuyến và tìm được một vài thứ trong văn phòng của Hà Song.
Lăng Tiêu nhận lấy một cái máy tính từ tay người đàn ông phía sau rồi lấy ra một cái bút máy màu lam từ trong túi.
Trông thấy cây bút trong tay Lăng Tiêu, Hà Song lập tức sợ hãi.
Đó là cây bút mà bà ta dùng mỗi ngày, Lăng Tiêu lấy nó tới làm gì?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lấy ra một vật từ cây bút, đó là cái máy nghe trộm cực nhỏ.
Sắc mặt Hà Song trắng xanh, chuyện này là thế nào, trong cây bút của bà ta có thêm cái máy nghe trộm này từ khi nào?
Lăng Tiêu nhìn Hà Song sắc mặt trắng bệch: “Chắc bà cũng không ngờ trong cây bút mình mang theo mỗi ngày lại giấu máy nghe trộm đúng không."
Lăng Hoa Thanh không tin bất kỳ ai nên đã lắp máy nghe trộm trong cây bút của Hà Song, tối hôm qua An Lan nghe thấy Lăng Hoa Thanh và thủ hạ của ông ta nhắc đến cây bút này nên đã nghĩ cách truyền tin cho Hà Vinh.
Đột nhiên, trong máy vi tính truyền ra một tiếng "Bịch", sau đó tiếng nói oán hận không cam lòng của Hà Song đã truyền ra từ máy vi tính:
"Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!"
“A Thành."
“Chị Song."
“Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?"
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này."
“Nếu không gϊếŧ được Thịnh Xán thì gϊếŧ con gái hắn cũng được, đi đi!"
Sau khi tiếng bước chân rời đi vang lên, giọng nói của Hà Song lại truyền vào tai mọi người: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu."
Mấy ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn cùng nhắm về phía Hà Song.
Hà Song sớm đã suy sụp ngồi bệt dưới đất, lúc này lại điên cuồng cười: “Ha ha... Ha ha ha... Nhị Gia, uổng cho tôi yêu ông cả đời, làm nhiều chuyện trái với lương tâm vì ông, kết quả cũng chẳng là cái thá gì... Chẳng là cái thá gì..."
Hà Song vẫn cho rằng mặc dù Lăng Hoa Thanh không yêu mình, nhưng ông ta tin tưởng mình nhất, bà ta là trợ thủ đắc lực khôn khéo tài giỏi nhất của ông ta.
Lại không ngờ rằng ông ta luôn đề phòng bà ta.
Lăng Tiêu khép máy tính lại rồi giao cho vệ sĩ phía sau, sau đó nhìn về phía vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn: “Mọi chuyện là như vậy, các người tùy ý xử trí hai người này."
Trước khi chưa điều tra rõ hung thủ, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể chém hung thủ ngàn dao, hiện tại hung thủ ngay ở trong mắt, cô lại cảm thấy không đáng, cô sợ gϊếŧ loại người này làm bẩn tay mình.
Cô nhìn Hà Song đang nổi điên mà nói: “Tại sao lại liên lụy người vô tội vào ân oán giữa bà và Lăng Hoa Thanh?"
Hà Song cười ha ha ha mấy tiếng: “Người vô tội? Thịnh Hoàn Hoàn, tao thật thương hại mày, mày nghĩ tao không ra tay thì Lăng Hoa Thanh sẽ bỏ qua cho cha con mày sao? Mày quá ngây thơ, chỉ cần Lăng Hoa Thanh một ngày không chết thì Thịnh gia không bao giờ được an bình."
Sau đó Hà Song lại nhìn về phía Lăng Tiêu, trợn to đôi mắt đỏ ngầu như muốn lọt ra ngoài, giọng điệu oán hận kia như muốn lột da uống máu Lăng Tiêu.
"Còn có thằng tạp chủng do An Lan sinh ra, rõ ràng là tao mang thai con của Nhị Gia trước, Nhị Gia lại vì con tiện nhân là mẹ mày gϊếŧ chết con tao." Hà Song tràn ngập oán hận, nhưng cũng rơi lệ đầy mặt: “Nó đã được năm tháng, sinh ra đã có tay có chân, tao chỉ có thể trơ mắt nhìn người hầu ném nó vào túi rác..."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến hình ảnh máu me đầm đìa kia thì dạ dày cuộn trào, cô không nhịn được mà lập tức bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội lo lắng nhìn Lăng Tiêu một cái rồi vội đuổi theo.
Thịnh Tư Nguyên cũng lo lắng liếc nhìn Lăng Tiêu, cũng may hắn trừ lo lắng ra thì không có phản ứng gì khác, ông không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hình ảnh Hà Song miêu tả thật sự quá tàn nhẫn, Lăng Tiêu không nghĩ theo hướng kia cũng không kỳ quái.
Dù sao khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, làm sao Lăng Tiêu biết khi ở nhà cũ đã bị Lăng lão thái thái đổi thuốc?
Thịnh Hoàn Hoàn không ăn uống gì, ghé vào bồn cầu nôn khan ra cả mật vàng...
Chúc Văn Bội cũng không dám nhiều lời mà nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi đỡ cô đi rửa mặt.
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy những lời nói cực kỳ ác độc cực kỳ khó nghe.
"Tao cho mày biết Lăng Tiêu, nếu tao là tiểu tam thì mẹ mày là con điếm ngàn người ôm vạn người cưỡi, năm đó phim sεメ nó quay có người đàn ông nào trong Hải Thành chưa từng xem?"
"Im ngay." Lăng Tiêu gầm thét.
Hà Song cười, cực kỳ ác độc nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Năm đó không phải mày cũng trốn trong tủ thưởng thức biểu diễn tại hiện trường sao?"
"Câm miệng."
Chỉ thấy Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trên mặt không còn chút máu, toàn thân hiện ra khí thế gϊếŧ chóc, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tàn bạo: “Ngậm miệng, tôi bảo bà câm miệng."
Lăng Tiêu giơ chân lên, hung tợn đá vào bụng Hà Song hết cái này đến cái khác
Không ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến khi Hà Song nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng trào máu thì Thịnh Hoàn Hoàn mới quát bảo Lăng Tiêu ngưng lại: “Đủ rồi Lăng Tiêu, đừng để máu của bà ta làm bẩn giày của anh."
Nghe thấy tiếng nói này, lý trí của Lăng Tiêu mới hơi trở về.
Cách xa mấy mét, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn đầy bất lực và bi thương làm Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn nhiều, cô không thể thương hại cũng không thể tới gần hắn.
Lúc này chiếc điện thoại Thịnh Hoàn Hoàn để ở chỗ Cố Bắc Thành reo lên, Cố Bắc Thành tiến lên đưa điện thoại cho cô: “Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, cô có ấn tượng với dãy số trên đó, An Lan từng dùng nó để gọi cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại rồi đặt bên tai: “Lăng phu nhân."
"Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?"
"Mạng của Lăng Hoa Thanh." An Lan không chút do dự, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, tôi sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời, không chỉ người của thế hệ này mà còn có ân oán của đời trước, cứ để tôi đặt dấu chấm hết cho tất cả đi."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiếp tục hỏi nhiều: “Tôi không có ý kiến."
Ngay sau đó An Lan lại nói: “Cô đưa điện thoại cho Tiêu Nhi đi."
Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước về hướng Lăng Tiêu rồi đưa điện thoại cho hắn.
Tay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chạm vào nhau.
Sự bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn rất bất an.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự rút tay về rồi lui về sau một bước.
Hai mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu ảm đạm, trong tay trống rỗng, trái tim cũng hiu quạnh, cảm xúc xa lạ này làm người ta thật khó chịu, thật khó chịu!
Cổ họng hắn khẽ động mấy lần rồi từ từ để điện thoại lên tai.
An Lan dặn dò Lăng Tiêu: “Con trai, cho người mang Hà Song tới đây, người phụ nữ này nợ mẹ rất rất nhiều, mẹ cũng muốn đòi lại."