Chương 491: Chỉ cần là phụ nữa là được

Ai nha, má ơi..." Đường nãi nãi cảm thấy mình muốn xỉu.

Đường phu nhân vội đỡ lấy bà: “Mẹ làm sao vậy?"

Đường nãi nãi đẩy cửa ra, chỉ vào hai người đàn ông ở trần trên giường mà đau lòng kêu rên: “Tự con xem đi, thật là nghiệp chướng mà..."

Đường phu nhân nhìn thấy cảnh đó thì cũng choáng váng, tay chân phát run.

Diệp Sâm bị đánh thức nên bất mãn ngồi dậy, chăn mền rơi xuống để lộ ra vết thương trên người.

Đường nãi nãi thấy thế thì "Oa" một tiếng khóc lên: “Ông già ơi, tôi có lỗi với ông... Tôi không còn mặt mũi nào gặp ông nữa..."

Đường phu nhân cũng sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.

Diệp Sâm bình tĩnh nhấc chân đá Đường Dật còn đang nằm ngáy o o xuống giường.

"Đùng" một tiếng, Đường Dật toàn thân đau đớn cuối cùng cũng thức dậy.

Đường nãi nãi trông thấy toàn thân Đường Dật chỉ mặc một cái quần đùi, trên thân trắng nõn, lại nhìn Diệp Sâm đầy vết thương thì càng kêu rên tan nát cõi lòng: “Ông già, tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Đường gia nữa rồi..."

"Bà nội, sáng sớm mà bà gào gì vậy?" Đường Dật còn buồn ngủ muốn ngã xuống giường lần nữa, nhưng sau đó nhìn thấy Diệp Sâm thì lập tức giật nảy mình: “Cmn, sao anh lại ở trên giường của tôi?"

Diệp Sâm bình tĩnh nhặt quần áo trên mặt đất lên tròng vào người: “Tối hôm qua Lăng Kha gọi điện thoại cho tôi, sợ anh bị bãi nôn làm sặc chết."

"Vết thương trên người anh..." Đường Dật nhìn mấy vết bầm đen trước người Diệp Sâm thì cảm thấy muốn phát điên.

Tối hôm qua anh đã làm gì Diệp Sâm?

Diệp Sâm vươn bàn tay thon cài từng nút áo lại rồi trả lời nhẹ như mây gió: “Tối hôm qua tôi đánh một trận với Lệ Hàn Ti."

Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, không phải tại anh là được.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân nghe hai người nói xong thì thoáng thở phào, nhưng vẫn chưa yên lòng, cảm thấy có thể họ đang diễn kịch trước mặt hai người thôi!

"Mẹ, chúng ta đi xuống trước đi!" Đường phu nhân đỡ Đường nãi nãi xuống lầu, dù sao họ đứng đây nhìn Diệp Sâm mặc quần áo cũng chẳng ra sao cả.

Đường nãi nãi đa sầu đa cảm nên vẫn còn chảy nước mắt: “Phải tranh thủ... Phải tranh thủ tìm vợ cho Dật Nhi, mặc kệ có thân phận gì, chỉ cần là phụ nữ là được."

Đường phu nhân liên tục xác nhận.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân vừa đi thì Đường Dật đã phẫn nộ trừng Diệp Sâm: “Lần này anh hố tôi thảm rồi."



Hai cụ nhà vốn đang ép anh kết hôn, hiện tại hay rồi, về sau chẳng phải mỗi ngày sẽ bị nhìn chằm chằm canh chừng sao?

Diệp Sâm bày ra dáng vẻ cao ngạo như không liên quan đến mình: “Vậy tìm con dâu cháu dâu cho họ đi, tôi thấy Lăng Kha cũng không tệ."

Đường Dật lập tức phản ứng: “Anh nói đùa cái gì vậy."

Diệp Sâm nhíu mày: “Lăng Kha không xinh đẹp hay sao mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh?"

Trong đầu Đường Dật hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lăng Kha, kìm lòng không được mà nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, vấn đề là... Anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?"

Đường Dật ngạc nhiên phát hiện mình không bài xích với đề nghị của Diệp Sâm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Diệp Sâm đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng tự phụ: “Cái này phải dựa vào chính anh, chuyện này không ai giúp được anh cả."

Sau khi xuống lầu, Diệp Sâm không để ý đến sắc mặt Đường nãi nãi và Đường phu nhân khó coi đến mức nào mà lễ phép thản nhiên chào hỏi họ một tiếng rồi rời đi, để lại cho Đường Dật một đống cục diện rối rắm.

"Bà nội." Đường Dật vừa ngồi xuống ghế sa lon thì Đường nãi nãi đã cầm lấy quả táo trên bàn ném vào người anh: “Bà mặc kệ cháu dùng cách gì, trong vòng mười ngày phải dẫn cháu dâu trở về cho bà, nếu không bà không nhận cháu nữa."

Rống xong, Đường nãi nãi thở phì phì đi ra ngoài.

Đường phu nhân sau lưng nhịn không được bổ sung một câu: “Phải là nữ."

Đường Dật che mặt, đau khổ bĩu môi lẩm bẩm: “Trời ạ, Diệp Sâm anh đã tạo nghiệt gì vậy!"

Lăng Kha còn nằm ngủ say trên giường mình, hoàn toàn không biết lòng tốt của mình đã tạo ra hậu quả gì!

…….

Mang thai thèm ngủ, buổi sáng Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ hơn rất nhiều, cũng may là đến kịp hội nghị thường lệ.

Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn tan sở đúng giờ, Cố Bắc Thành đã đợi cô dưới lầu.

Họ đi đến bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp được Bạch Tuyết.

Đã nhiều ngày không gặp, Bạch Tuyết thay đổi rất nhiều, quần áo vừa vặn, dáng vẻ xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, nhìn như tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn vọng tộc, đâu còn chút nhút nhát bẽn lẽn nào như trước kia.

Bạch Băng cũng có mặt, ánh mắt anh ta nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn mang theo bất mãn không che giấu được.

"Hoàn Hoàn, em đến rồi." Mộ Tư điều khiển xe lăn đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chỉnh chu không có chút vết nhăn nào, dáng vẻ cũng ôn nhuận tuấn mỹ, đây là bộ dáng lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thích nhất.



Mộ Tư sợ Thịnh Hoàn Hoàn hiểu lầm nên đặc biệt giải thích: “Bạch Băng và Tuyết Nhi nghe nói anh bị thương nên đặc biệt tới thăm."

Lúc này Bạch Tuyết đi tới đặt rồi hai tay lên xe lăn của Mộ Tư, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Hoàn Hoàn, trong khoảng thời gian này cám ơn chị đã chăm sóc Anh Mộ Tư, đã làm phiền chị rồi."

"Không cần cám ơn tôi, tôi không làm cái gì cả." Thịnh Hoàn Hoàn không nóng không lạnh trả lời, sau đó nhìn một vòng trong phòng bệnh, đồ của Mộ Tư đã được dọn xong: “Nếu đã thu gom xong thì đi thôi!"

Bạch Tuyết đẩy Mộ Tư đi ra ngoài.

Trên đường đi Bạch Tuyết luôn nói chuyện với Mộ Tư, nói cho anh ta nghe trong thời gian này cô ta đã học bao nhiêu thứ và một số chuyện cô ta cảm thấy thú vị để làm Mộ Tư vui.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau bọn họ nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi bội phục kỹ thuật diễn xuất của Bạch Tuyết.

Phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện của phụ nữ, Bạch Tuyết là ngây thơ thật hay là giả đáng yêu thì cô liếc một cái đã nhìn ra được.

Cô đang nghĩ có phải Bạch Tuyết muốn đi theo phong cách ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào không?

Ánh mắt cưng chiều của Bạch Băng và tiếng cười êm tai của Mộ Tư đã cho Thịnh Hoàn Hoàn đáp án, phong cách này của Bạch Tuyết rất thành công.

Không phải cô ta bị giam rất nhiều năm sao, vì sao tâm cơ lại thâm trầm như vậy?

Lúc này Bạch Tuyết quay đầu lại: “Chị Hoàn Hoàn, anh hai đã bảo người hầu chuẩn bị sẵn đồ ăn, chị và Anh Cố trở về cùng tụi em không?"

Mộ Tư thắng xe lăn lại, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, dưới đáy mắt hiện ra tia sáng mong đợi.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không đi, tôi và Bắc Thành còn có việc phải làm, đi trước."

Đi ăn cơm với hai người họ thì cô sợ tiêu hóa không được.

Cố Bắc Thành ngầm hiểu nên tiến lên vỗ nhẹ bả vai Mộ Tư: “Anh tĩnh dưỡng cho khỏe, sẽ ổn thôi."

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm xuống, vì sao cô còn không chịu tha thứ cho anh ta?

Bạch Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Tư, dịu dàng ngây thơ nói: “Anh Mộ Tư, anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên anh như năm đó."

Nhìn dáng vẻ không chút toan tính của Bạch Tuyết, Mộ Tư đưa tay sờ sờ đầu cô ta: “Trở về đi, anh đói rồi."

Mộ Tư lại quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên nhận ra có một số thứ đã bỏ lỡ rồi thì không có khả năng trở lại.

Nhưng anh ta không cam tâm!

Rõ ràng là anh ta gặp cô trước, rõ ràng cô yêu anh ta, anh ta chỉ nhất thời lạc đường thôi, nhưng bây giờ anh đã trở về rồi!