Chương 48: Vì sao lại là Lăng Tiêu?

Sao Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt này trước mặt Lăng Tiêu?

Vừa rồi bọn họ làm gì trong xe, sao mặt Hoàn Hoàn lại đỏ thành như thế, giống như vừa được đàn ông hung hăng yêu thương.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Mộ Tư có cảm giác khó mà nói rõ, anh ta rất phẫn nộ, đặc biệt phẫn nộ. Trong phẫn nộ lại xen lẫn một chút khủng hoảng khó hiểu.

"Lăng Tiêu, đây là đường về nhà tôi." Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên vang lên, mang theo tia vui sướиɠ khó che giấu được.

"Ừm." Lăng Tiêu không lạnh không nhạt đáp lại tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe hắn trả lời thì thật mừng rỡ: “Tôi gọi điện thoại cho Bạch quản gia, bảo ông ấy dẫn Thiên Vũ qua luôn được không?"

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cửa xe, nhìn rất lười biếng thoải mái: “Tùy cô."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch quản gia.

Sau khi cúp máy, cô lại nhìn Lăng Tiêu: “Trong nhà có người đưa chút hải sản tới, đêm nay chúng ta ăn hải sản."

Mẹ biết Lăng Tiêu đến thì nhất định sẽ rất vui!

Lăng Tiêu mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn cô, môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ: “Được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt xinh đẹp như toả ra thứ ánh sáng dịu dàng, làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, rất dễ chịu.

Từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phát hiện Mộ Tư, ánh mắt cô vẫn luôn tập trung lên người Lăng Tiêu, mang theo sự cẩn thận lấy lòng.

Hoàn Hoàn đang lấy lòng Lăng Tiêu?

Vì sao?

Ánh mắt Mộ Tư dừng lên trên ngón tay đang gõ nhẹ cửa xe của Lăng Tiêu, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp úp lấp lánh dưới ánh mặt trời, muốn người ta xem nhẹ cũng khó.

Mộ Tư âm trầm đóng cửa sổ xe lại, hỏi Bạch Băng ngồi ở phía trước: “Thịnh Xán còn đang ở bệnh viện sao?"

Bạch Băng hơi kinh ngạc, từ lúc từ hôn đến bây giờ, Mộ Tư chỉ hỏi qua một câu liên quan tới Thịnh gia: “Thịnh Xán chưa chết đúng không?"

Bạch Băng đã đáp lại rằng: “Thịnh Xán không chết, còn sống."

Sau đó Mộ Tư không tiếp tục hỏi đến nữa.

Đây là lần thứ hai.

Ánh mắt của Bạch Băng ngồi ở ghế lái đột nhiên lấp lóe, trầm mặc một lát mới nói cụ thể: “Sau khi xảy ra tai nạn, Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê, bây giờ đã được đón về Thịnh gia."



"Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê?" Câu nói này làm mặt Mộ Tư đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Bạch Băng, chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không nói cho tôi biết?"

Bạch Băng rất thẳng thắn: “Anh không hỏi đến, tôi cũng có tư tâm của mình."

Bạch Băng và Bạch Tuyết là anh em ruột, Bạch Tuyết bị Thịnh Xán cầm tù ba tháng, Thịnh Hoàn Hoàn còn từng là vị hôn thê của Mộ Tư, tất nhiên Bạch Băng sẽ không chủ động nhắc đến Thịnh gia với anh ta.

Thân là anh trai của Bạch Tuyết, Bạch Băng ước gì Mộ Tư và Thịnh gia cắt đứt mọi liên hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Lời nói của Bạch Băng làm Mộ Tư không cách nào trách cứ, nhưng trong lòng vẫn không vui, còn có một tia sợ hãi mà cả anh ta cũng không rõ.

Mộ Tư lớn lên trong hoàn cảnh rất phức tạp, Thịnh gia có được gia sản chục tỷ, anh ta hiểu rõ nếu Thịnh Xán ngã xuống thì mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đối mặt với cái gì.

Cuối cùng anh ta đã biết tại sao Thịnh Hoàn Hoàn phải đi lấy lòng Lăng Tiêu.

Nhưng mà Hoàn Hoàn, cô tìm ai không được, vì sao lại là Lăng Tiêu?

Làn xe phía trước rốt cục cũng di chuyển, Mộ Tư nhìn chiếc Rolls-Royce kia rồi thốt ra: “Đi theo bọn họ."

Bạch Băng sững sờ, giọng nói mang đầy lửa giận, anh ta cố kiềm nén mà nhắc nhở: “Mộ Tư, đây không phải chuyện anh nên làm."

Bạch Băng là bạn nối khố của Mộ Tư, cũng là người anh ta tin tưởng nhất, những năm qua bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, không mấy ai hiểu được tình nghĩa của họ.

Có chuyện gì Mộ Tư cũng sẽ thương lượng với Bạch Băng, nhưng giờ phút này, anh ta không quan tâm đến tình nghĩa anh em gì nổi, chỉ khư khư cố chấp mà quát: “Tôi bảo anh đi theo bọn họ."

Bạch Băng nắm chặt vô lăng, cuối cùng vẫn đuổi theo Rolls-Royce.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã phát hiện Mộ Tư đang theo dõi hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hắn cũng không ngăn cản.

Thái độ của Lăng Tiêu là: Nếu muốn đi cùng như vậy thì hắn cho đi theo thoải mái.

Chỉ là Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không biết gì bên cạnh, vẻ mặt hơi lạnh xuống.

Bạch quản gia đến còn sớm hơn bọn Thịnh Hoàn Hoàn, ông ôm lấy cậu nhóc chờ ở cửa lớn bên ngoài Thịnh gia, nhưng không đi vào.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuống xe thì Lăng Thiên Vũ đã chạy về hướng cô, giơ đôi tay nhỏ mũm mĩm trắng trẻo lên muốn cô ôm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ôm lấy cậu, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt trắng nõn đó.

Lúc này Lăng Tiêu cũng xuống xe, Thịnh phu nhân nhiệt tình đi ra đón, cả nhà tươi cười bước vào Thịnh gia.



Nhìn cảnh này, tim Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè lên, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Bạch Băng không nói gì, chỉ châm điếu thuốc rồi hút điếu này đến điếu khác.

Khi Bạch Băng hút xong điếu thứ sáu thì Mộ Tư cũng mở miệng: “Trở về đi!"

Trở lại Mộ gia, Bạch Tuyết liền cười nhẹ chạy tới, đưa tay ôm lấy anh ta: “Anh Mộ Tư, rốt cục anh cũng về rồi."

Mộ Tư nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú trước mặt, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ đến tận xương của Thịnh Hoàn Hoàn khi ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.

Anh ta cố gắng bỏ qua dị thường trong lòng, cưng chiều xoa tóc Bạch Tuyết: “Vừa xuất viện, đừng chạy nhanh như vậy."

Bạch Tuyết thẹn thùng khẽ gật đầu: “Dạ, nghe anh Mộ Tư."

Bạch Băng trêu ghẹo: “Tuyết Nhi quá muốn gặp anh nên trong mắt không còn nhìn thấy người anh trai này nữa."

Bạch Tuyết lập tức vừa thẹn lại giận: “Anh."

Bạch Băng tiến lên nhéo nhéo mặt Bạch Tuyết: “Được rồi, anh đùa em thôi, đi vào đi!"

"Dạ."

Bạch Tuyết dùng một tay nắm Mộ Tư, tay còn lại kéo Bạch Băng, đám người làm thấy thế thì vừa ước ao vừa đố kỵ, các cô cũng muốn trở thành cô công chúa được cưng chiều như Bạch Tuyết.

Bây giờ lão thái thái cũng đã tới, rất nhanh Bạch Tuyết sẽ gả vào Mộ gia rồi trở thành thiếu phu nhân của họ, không biết đời trước Bạch Tuyết có cứu vớt ngân hà hay không mà số phận tốt như thế.

Mộ Tư tiến vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Mộ lão thái thái.

Ngày đó Mộ Tư vừa về nước đã gọi điện thoại cho lão thái thái ngay trước mặt Bạch Tuyết, mời bà đến chủ trì hôn lễ của bọn họ, hiện tại lão thái thái đã đến.

Mộ lão thái thái rất gầy, trông có vẻ hơi cay nghiệt, Mộ Tư dẫn Bạch Tuyết đi lên trước, lạnh nhạt kêu lên: “Bà nội."

Mộ Thành Chu là đứa con trai lão thái thái yêu mến nhất, bởi vì chuyện của Mộ Thành Chu mà quan hệ giữa lão thái thái và Mộ Tư rất xa cách.

Lão thái thái không thích Mộ Tư, nhưng bây giờ Mộ Tư đang được thế, bà không thể không phụ thuộc vào anh ta.

Lão thái thái cũng không quan tâm Mộ Tư muốn cưới ai, chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, bà nhìn Bạch Tuyết một cái rồi đột nhiên cười lạnh: “Tư Nhi thật là ném dưa hấu nhặt hạt vừng, ánh mắt thật tốt."

Mặt Bạch Băng lập tức đen lại, lão thái thái đang châm chọc Mộ Tư không cần tiểu thư đứng đầu lại đi nhặt một Bạch Tuyết cả gia thế, khí chất và dung mạo đều kém xa Thịnh Hoàn Hoàn.

Thật là ác độc khi nói ra lời này trước mặt Bạch Tuyết.

Mộ Tư và Bạch Băng lo lắng nhìn về phía Bạch Tuyết, chỉ thấy sắc mặt Bạch Tuyết tái nhợt, cắn chặt môi, lã chã chực khóc, lung lay sắp đổ.