Chương 45: Mẹ cảm thấy đứa con rể này rất tốt

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ gian phòng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lăng Thiên Vũ đang ngồi trên ghế sa lon to lớn, khuôn mặt đáng yêu rất mất mát, nhìn có vẻ rất bất an bất lực.

Thịnh Hoàn Hoàn đi qua, vừa ngồi xuống thì cậu nhóc đã nhào tới, ôm cô thật chặt, thân thể nho nhỏ run lẩy bẩy.

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, vội vàng đón lấy thân thể nho nhỏ của cậu, giọng nói bất giác cũng trở nên nhẹ nhàng: “Làm sao vậy Thiên Vũ?"

Cậu nhóc chỉ trầm mặc ôm cô thật chặt.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia lắc đầu với cô, ông cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau, cậu nhóc mới bình tĩnh lại, giãy giụa chui ra khỏi ngực Thịnh Hoàn Hoàn, chạy về hướng phòng cho trẻ.

Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm tấm bản vẽ và bút đi ra.

Cậu nghệch ngoạch mấy lần, viết xuống mấy chữ trên bản vẽ: “Don’t go."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chữ trên bản vẽ mới nhận ra cậu nhóc này biết chữ, thế mà đến bây giờ cô mới biết.

Lăng Thiên Vũ mới 4 tuổi mà còn chưa biết nói, Thịnh Hoàn Hoàn đâu ngờ cậu còn biết viết chữ.

Trước đó cô có viết mấy chữ đơn giản để dạy cậu, ví dụ như lớn nhỏ, trên dưới, nhìn dáng vẻ thì cậu nhóc không biết, hiện tại cô mới nhận ra cậu không biết tiếng Trung, nhưng lại biết tiếng Anh.

Khϊếp sợ trong lòng Bạch quản gia không ít hơn Thịnh Hoàn Hoàn bao nhiêu, nửa năm qua ông cũng không nhận ra Lăng Thiên Vũ biết viết chữ.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ chủ động cầm bút giao lưu với người khác từ khi đến Hải thành.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói kia thì cười nói với cậu nhóc: “Dì sẽ không đi."

Tiếp đó cậu nhóc lại viết xuống một câu: “Never go."

Never go – Đừng bao giờ đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói này thì nhíu mày lại: “Có phải là ai nói với con cái gì không?"

"Dad." Ba ba.

Lăng Tiêu?

"Ba ba nói cái gì với con?"

"Don’t go. I’ll be obedient." Đừng đi, con sẽ nghe lời.

Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được cuộc đối thoại giữa Lăng Tiêu và cậu nhóc.



Lăng Thiên Vũ là nguyên nhân duy nhất để cô ở lại Lăng gia, nếu cô không còn tác dụng này nữa, hoặc còn không bằng một bác sĩ tâm lý thì Lăng Tiêu sẽ không giữ cô lại.

Hẳn lời này là Lăng Tiêu nói với cậu nhóc sau khi thức dậy vào sáng nay.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết hiện tại Lăng Tiêu có nuôi ý định này không, hay chỉ vì tối hôm qua cậu nhóc không kiềm chế được nỗi lòng, cho nên nghĩ cách hù dọa cậu một chút.

Nhưng dù thế nào, chỉ cần cô không còn tác dụng trấn an cậu nhóc thì kết quả sau cùng cũng là rời khỏi Lăng gia.

Từ khi gả vào Lăng gia, một câu ‘Never go’ của Lăng Thiên Vũ đã làm trái tim cô vô cùng lạnh giá.

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nói với bản thân, tuyệt đối không được yêu Lăng Tiêu, nếu không mình sẽ mang đầy vết thương lần nữa. Bởi vì Lăng Tiêu không có trái tim.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mình, Lăng Thiên Vũ trở nên sợ hãi và sốt ruột, cậu lập tức viết xuống một từ đơn, sau đó giật giật tay áo Thịnh Hoàn Hoàn bảo cô nhìn.

Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, ánh mắt rơi xuống bàn vẽ, sau đó liền đỏ mắt.

Chỉ thấy trên bàn vẽ có viết: “Mom."

Mom - mẹ.

Mẹ, cún con này lại gọi cô là mẹ.

Thịnh Hoàn Hoàn mừng muốn chết, một tay kéo lấy Lăng Thiên Vũ, kích động nói năng lộn xộn: “Thiên Vũ, Thiên Vũ..."

Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên ấm áp, đồng thời lại có thêm một phần trách nhiệm mà cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Nhưng cô vui mừng thì đồng thời cũng hơi sầu, bởi vì cô không dám hứa hẹn gì với Lăng Thiên Vũ, chỉ có thể thề với trời, chỉ cần mình còn ở Lăng gia một ngày thì nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cậu.

May mắn là rốt cục cậu nhóc cũng bước ra bước đầu tiên, chịu trao đổi với người khác, sau này cô sẽ giúp cậu trở nên càng ngày càng tốt!

Một lúc sau, cô buông Lăng Thiên Vũ ra, sờ mái tóc quăn mềm mại của cậu nhóc, trái tim cũng trở nên mềm mại: “Thiên Vũ, con thật tuyệt."

Cậu nhóc không nhận được câu trả lời thì vẫn sốt ruột, mắt to đỏ ngầu, tội nghiệp nhìn cô: “Will you go?" Mẹ sẽ đi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, vô cùng kiên định mà nói: “Sẽ không, dì sẽ luôn ở bên cạnh Thiên Vũ."

Thời khắc đó, cả gương mặt mềm mại của cậu nhóc đều phát sáng, hai mắt giống như ánh trăng sáng tỏ, đáng yêu đến mức làm người ta không nỡ dời mắt đi.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cười theo, kìm lòng không được ôm thân thể nho nhỏ mềm mại của cậu vào ngực, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn dắt cậu nhóc đi đến trước mặt dì Hà, cậu nhóc thành khẩn viết chữ "I’m sorry."



Lúc này dì Hà đã kích động đến rơi lệ. Rốt cục tiểu thiếu gia cũng chịu giao lưu với người khác, lần này bà bị đánh cũng đáng giá!

……..

Lúc 9h, Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh phu nhân cùng xuất hiện dưới lầu tập đoàn Thịnh Thế, rất nhanh hai người đã họp mặt với Lăng Tiêu rồi cùng tiến lên phòng hội nghị cấp cao.

Sau một tiếng, Thịnh phu nhân đỏ mắt đi ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế, mà Trần Văn Hưng và Phó Bác đã từng rất hăng máu thì bị cảnh sát áp giải lên xe cảnh sát.

Hai người bị CEO mới của tập đoàn Thịnh Thế là Lăng Tiêu tố cáo hợp mưu làm giả sổ sách, tham ô công quỹ, lợi dụng chức vụ để kiếm lợi, tạo thành tổn thất lớn cho tập đoàn Thịnh Thế.

Ngay sau đó, lại một cổ đông tố cáo bị Trần Văn Hưng uy hϊếp nên mới bất đắc dĩ bán trao tay cổ phần theo giá quy định, đồng thời cũng cung cấp chứng cứ.

Thịnh phu nhân rất vui mừng, cầm chặt tay Lăng Tiêu mà hỏi: “Nếu như xét xử thì Trần Văn Hưng sẽ bị phán bao nhiêu năm?"

Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi xuống tay Thịnh phu nhân.

Thịnh phu nhân đợi thật lâu vẫn không nghe thấy đáp án, lập tức nhìn xuống theo ánh mắt hắn, mới phát hiện mình "Thất lễ", vội vàng thu tay lại, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi, mẹ... Mẹ quá kích động."

Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh nhìn cảnh này thì trong lòng cay đắng nói không nên lời. Cô hèn mọn trước mặt Lăng Tiêu, nay cả mẹ cô cũng như thế.

Lúc này lại nghe tiếng nói trầm thấp của Lăng Tiêu vang lên bên tai: “Mẹ, nói vậy nghiêm trọng quá, mẹ yên tâm đi, số tiền Trần Văn Hưng tham ô đủ cho ông ta ngồi tù mười năm, huống chi còn có tội danh khác."

Lăng Tiêu trả lời làm Thịnh Hoàn Hoàn vừa bất ngờ vừa cảm kích.

Cảm kích hắn không mặt lạnh với mẹ cô, cảm kích hắn không làm mẹ con cô cảm thấy quá khó xử.

Thịnh phu nhân nghe xong thì rất mừng: “Tốt, chuyện này con làm thật tốt, giữa trưa tới nhà ăn cơm đi, các con kết hôn đến bây giờ vẫn chưa đến nhà lần nào, mẹ còn chưa cảm ơn con về chuyện lần này."

Mặc dù Lăng Tiêu không cười, nhưng vẫn mang theo sự tôn trọng của người làm hậu bối: “Hôm nay sợ là không được, còn rất nhiều chuyện phải làm."

Thịnh phu nhân vỗ trán của mình: “Con xem đầu óc của mẹ này, hôm nay con vừa nhận chức, chắc chắn là rất bận rộn, như vậy đi, mẹ bảo Hoàn Hoàn đưa cơm trưa tới cho con được không?"

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, không phản đối: “Như vậy đi!"

Trò chuyện thêm vài câu thì Lăng Tiêu trở lại Thịnh Thế.

Thịnh phu nhân nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, càng nhìn càng hài lòng, nghiêm túc lôi kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ cảm thấy đứa con rể này rất tốt."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, tốt chỗ nào chứ?

Thịnh phu nhân cảm thán: “Người khẩu phật tâm xà gặp một lần đã đủ sợ, Lăng Tiêu như vậy rất tốt, quá hoàn mỹ mới đáng sợ."

Ngày xưa Mộ Tư làm bọn họ hài lòng biết bao nhiêu, nhưng kết quả thì sao?