Mộ Thành Chu tức giận, gởi một bức ảnh Bạch Tuyết trúng dao trên ngực, ngã xuống vũng máu cho Mộ Tư xem, nói cho anh biết Bạch Tuyết đã chết.
Lúc đó Mộ Tư và Bạch Băng đau đến không muốn sống tiếp, triển khai phản kích kịch liệt, cuối cùng bức Mộ Thành Chu vào tuyệt lộ.
Lúc Mộ Thành vào tù, còn chính miệng thừa nhận với Mộ Tư, Bạch Tuyết đã bị ông ta gϊếŧ.
Tâm Mộ Tư đã chết, đồng ý với Thịnh Xán tổ chức hôn lễ.
Anh đã phụ lòng Bạch Tuyết, không thể phụ lòng Thịnh Hoàn Hoàn nữa.
Nhưng giờ phút này, Mộ Tư đã sớm ném Thịnh Hoàn Hoàn ra sau đầu, thương tiếc bao lấy tay Bạch Tuyết trong lòng bàn tay, "Tuyết Nhi, đời này anh sẽ không rời khỏi em, sẽ không để bất cứ ai tổn thương em nữa.”
Đó là lời hứa của một người đàn ông.
Địa vị của cô trong lòng anh, không ai có thể thay thế, kể cả Thịnh Hoàn Hoàn đã làm bạn với anh sáu năm.
Bạch Tuyết ngủ rất say, giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Người đàn ông đứng trong thư phòng, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Mộ thiếu và Thịnh tiểu thư, nhưng Mộ thiếu hình như hoàn toàn quên mất, đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo.
Lại qua một lúc lâu, thủ hạ nơm nớp lo sợ, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Mộ thiếu, thời gian sắp tới, nên thay quần áo ra ngoài đón cô dâu rồi.”
Mộ Tư giống như không nghe thấy, ngồi bất động bên giường.
Thủ hạ thức thời ngậm miệng lại, cũng không có dũng khí mở miệng nữa.
Hồi lâu sau, Mộ Tư cũng đứng lên đi thay quần áo.
Một giờ sau, xe hoa xuất hiện ở giao lộ bên ngoài biệt thự Thịnh gia, mấy chục chiếc xe sang trọng, thật là khí phái.
Bạn bè gần xa của Thịnh gia cũng đều đến đông đủ, cả Thịnh gia đều nhộn nhịp tiếng cười.
“Đến rồi, đội xe hoa đến rồi.”
Tiếng cười vui vẻ của bạn bè thân thích từ dưới lầu truyền đến.
Thịnh Hoàn Hoàn đang trang điểm bất chấp quy củ, bước nhanh đến ban công, thấy xe hoa từ từ chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn.
Giọng nói nghiêm khắc của Thịnh phu nhân từ trong phòng truyền đến: "Hoàn Hoàn mau vào ngồi xuống, như vậy không may mắn.”
“Con chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn vươn một ngón tay mảnh khảnh, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ.
Mẹ Thịnh nói: "Không được!”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân đại nhân, Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi nụ cười trên mặt, lưu luyến không rời trở về chỗ ngồi.
“Con đó nha!”
Thịnh phu nhân gõ lên trán Thịnh Hoàn Hoàn: "Ở yên đây, mẹ với ba con đi xuống trước.”
Nói xong Thịnh phu nhân nhìn về phía mấy cô gái phù dâu của Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng dặn dò: "Lát nữa Mộ Tư đi lên các cháu nhớ phải khóa cửa thật kỹ, không thể tùy ý để nó vào, chưa tới giờ lành tuyệt đối không cho nó mở cửa, nghe không?"
Đối mặt với Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn từ trước đến nay không có chính kiến.
Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp cười nói: "Mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định nghe lời mẹ.”
Nhiều năm như vậy cô đều chờ được, cũng không ngại chờ thêm nửa giờ này.
Nghe tiếng pháo vui mừng bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mình trong gương, hạnh phúc: "Mộ Tư, cuối cùng em cũng gả cho anh.”
Cô chờ ngày này, đã chờ thật lâu thật lâu!
Ngoài cửa Thịnh gia, đôi chân thon dài của Mộ Tư bước xuống xe hoa.
Anh mặc âu phục màu trắng, ngũ quan tuấn lãng, một thân thanh quý, thân ảnh cao lớn đứng trước xe hoa.
Trong tiếng tán dương và cười vui, Mộ Tư mang theo đội đón dâu sải bước đi về phía Thịnh gia, đúng lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.
Là Bạch Băng gọi tới, xem ra chuyện điều tra đã có kết quả.
Mộ Tư bắt máy: "Bạch Băng.”
Tiếp theo giọng nói của Bạch Băng từ trong điện thoại truyền đến, âm trầm hơn ngày thường: "Hung thủ phía sau làm tổn thương Tuyết Nhi đã tìm được.”
“Là ai?”
Ngay phía trước Mộ Tư, vợ chồng Thịnh Xán mỉm cười bước về phía hắn.
Vợ chồng Thịnh Xán nhìn Mộ Tư đứng phía trước, ôn nhuận như ngọc, thật sự là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Bạch Băng nói: "Là Thịnh Xán, Tuyết Nhi vẫn bị Thịnh Xán nhốt ở nhà cũ Thịnh gia, Mộ Thành Chu cũng là do ông ta đưa đi.”
Lời nói của Bạch Băng, làm cho đồng tử Mộ Tưrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr co rụt lại, ánh mắt giống như bị băng tuyết phủ kín, không còn sự ôn nhu như ban đầu nữa.
Thanh âm của hắn không có một tia ấm áp, "Cậu xác định?”
Bạch Băng chắc chắn trả lời: "Tôi xác định.”
Tay Mộ Tư buông xuống, nhìn vợ chồng Thịnh gia nghênh đón mình, khóe miệng phác họa ra vẻ đùa cợt: Đã như vậy, vậy đối với chuyện phải làm tiếp theo, anh cũng không cần áy náy nữa!
Vốn còn muốn tự mình giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện tại anh ta không muốn nói gì nữa, cô vốn đã sớm biết chuyện của Bạch Tuyết, lại còn làm bộ như không có việc gì để kết hôn với mình.
Hoàn Hoàn à, tôi thật sự quá coi thường cô rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng trên lầu, giờ phút này đang chụp ảnh chung với các chị em, mỗi ống kính đều mang theo hạnh phúc và ngọt ngào.
Lăng Kha đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, đây là lễ xuất giá mà mấy chị em chúng tớ tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu, vừa rồi bác gái ở đây nên vẫn chưa đưa cho cậu, mau mở ra xem có thích không?”
“Cái gì thế, thần thần bí bí.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp, dưới ánh mắt chờ mong của mấy chị em tốt mở ra cái hộp ra:"Đây là... cái quỷ gì?"
Chỉ thấy bên trong đặt mấy cái CD người lớn, còn có một bộ nội y tình thú.
Lăng Kha cười đê tiện nói: "Đây là chiến y mọi người chuẩn bị cho đêm tân hôn của cậu, cam đoan Mộ Tư sẽ phun máu mũi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy một chút vải ren màu đen, vô cùng hoài nghi nói: "Thứ này có thể mặc sao?”
Mặc vào cũng phải cởi ra, trực tiếp vào việc không phải càng đơn giản bớt việc sao?
Lăng Kha liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, "Cậu thì biết cái gì, đàn ông thích như ẩn như hiện như vậy, cái này gọi là tình thú.”
Nam Tầm cười yếu ớt nói: "Tóm lại cậu nghe bọn này là không sai được, chỉ cần cậu mặc bộ này vào, cam đoan Mộ Tư sẽ nhiệt huyết sôi trào.”
“Thật sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vải vóc mỏng manh trong tay, trong đầu hiện lên một mảnh rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm một tầng đỏ ửng.
Đêm nay, cô sẽ trở thành người phụ nữ thực sự của Mộ Tư.
Lúc này dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào.
“Tớ đi xem thử.”
Lăng Kha nói một tiếng, đi ra phía bên ngoài
Rất nhanh, sắc mặt cô nặng nề đi vào, "Hoàn Hoàn, Mộ Tư đi rồi.”
Trong phút chốc, huyết sắc trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn, cho dù trang điểm cũng không che được sắc mặt tái nhợt của cô...
"Hôn lễ bị hủy bỏ."
Mộ Tư ném xuống bốn chữ này, tựa như một quả bom nổ tung ở Thịnh gia, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Chú rể bỏ trốn rồi!
Mọi người mới kịp phản ứng, Thịnh Xán đã dùng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa lớn, ngăn ở trước xe hoa đang khởi động: "Mộ Tư, cậu đang làm gì vậy?"
Xe hoa là một chiếc siêu xe mui trần, tất cả mọi thứ bên trong xe có thể thấy rõ ràng.
Mộ Tư lạnh lùng nhìn Thịnh Xán, quyết tuyệt nói: "Hôn lễ hủy bỏ, toàn bộ lời hứa trước đó đều không thực hiện nữa.”
“Cậu nói cái gì?”
Trong nháy mắt Sắc mặt Thịnh Xán trắng bệch.
Mộ Tư khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười kia lại hàm chứa châm chọc: "Từ lúc ông giam cầm Bạch Tuyết thì kết quả này ông nên nghĩ đến rồi, không phải sao?"