Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới dám ôm LăngThiên Vũ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng anh trấn an: "Không sao, dì không đi không đi đâu cả, dì ở đây cùng Thiên Vũ......”
Trấn an hồi lâu, tiểu tử kia cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, đem Lăng Thiên Vũ đặt ở trên ghế nhỏ, ra vẻ ủy khuất nhìn hắn: "Thiên Vũ, vừa rồi con mới dọa dì làm dì rất sợ hãi, con có thể đồng ý với dì sau này không được tùy ý tức giận được không?"
Lăng Thiên Vũ nhớ tới hình ảnh mình vừa đập vỡ mô hình, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu tràn ngập tự trách, cúi đầu xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm bàn tay nhỏ bé đỏ bừng của cậu: "Thiên Vũ, dì không phải đang trách con, con đừng lo lắng.”
"Kỳ thật có lúc tức giận dì cũng ném đồ, có lúc dì cũng không khống chế được cơn giận, nhưng dì sẽ cố gắng không để cho mình tức giận, bởi vì đó không phải là thói quen tốt."
Lăng Thiên Vũ cái hiểu cái không nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, cậu bé đã nghe lọt lời mình nói: "Nếu em thật sự không nhịn được, thì hét lên được không?”
Cô tin chỉ cần hét lên tiểu tử kia sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Lăng Thiên Vũ nhìn cô, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu làm phần thưởng.
Mãi cho đến tối, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi tối Lăng Tiêu trở về rất muộn, Lăng Thiên Vũ đã ngủ, hắn theo thói quen mở màn hình LCD nhìn xem lúc hắn không ở nhà cô đã làm những gì.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ từng chút từng chút đem lửa giận đè xuống, Lăng Tiêu khϊếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ thỏa hiệp với Thịnh Hoàn Hoàn, nội tâm lại càng them trầm trồ, không ngờ cậu bé lại đồng ý với Thịnh Hoàn Hoàn phải khống chế sự tức giận của mình, không được tùy ý phát hỏa.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở trên khuôn mặt Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập ôn nhu, hai mắt xinh đẹp lóe ra ánh sao, thanh âm cũng vô cùng dịu dàng.
Trên người cô giống như có loại ma lực, làm cho người ta cảm giác được sự bình yên.
“Lăng Tiêu, tôi có thể vào không?”
Thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn cùng với tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Lăng Tiêu nhìn về phía cửa ra vào, nâng đôi chân thon dài bước đến mở cửa.
Nhìn bóng dáng hắn đột nhiên xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút mơ hồ, bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, ánh mắt của cô đối diện với xương quai xanh của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như hai người yêu thân mật ôm nhau.
Cô vội vàng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với hắn, để tránh khiến hắn chán ghét.
Lăng Tiêu thấy hành động của cô, quét mắt đánh giá.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, trên người mặc một bộ áo ngủ, tóc dài buộc nhẹ lộ ra cái cổ trắng nõn.
Lăng Tiêu lãnh đạm lên tiếng hỏi: "Có việc gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu nhìn chằm chằm chân cô, mười đầu ngón chân bất giác co rút lại: "Tôi muốn nói chuyện với anh về Thiên Vũ.”
Lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân 168cm rất thấp, cần ngẩng đầu nhìn lên mới có thể đối diện với hắn.
Lăng Tiêu nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Vào đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, đi theo Lăng Tiêu vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ cũng giống như người của hắn, màu xám trắng, đơn giản lại không mất đi khí phách.
Lăng Tiêu đẩy cửa thư phòng đi vào, một lát thấy Thịnh Hoàn Hoàn không theo vào, hô một tiếng: "Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở ngoài cửa thư phòng, nghe thấy Lăng Tiêu gọi cô mới đi vào.
Lăng Tiêu từ giá sách rút ra một quyển sổ ghi chép ném cho cô: "Cầm về xem cho kỹ.”
“Đây là cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở quyển sổ ra, đập vào mắt là từng trang chữ cứng cáp ghi lại sở thích yêu ghét của Lăng Thiên Vũ.
Điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói là một điều bất ngờ.
Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ nhếch khóe miệng: "Đây là anh viết sao?”
Chữ này cứng cáp có khí chất vương giả, chủ nhân của nó nhất định là rất để tâm đến Lăng Thiên Vũ.
Lăng Tiêu không trả lời, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhận định đây chính là chữ của hắn viết.
Chỉ có một người cha yêu thương con cái, mới có thể không phân lớn nhỏ như thế.
Xem ra mẹ nói không sai, Lăng Tiêu có xấu hơn nữa cũng có chỗ tốt của hắn.
Ít nhất, hắn là một người cha tốt.
Lăng Tiêu nhìn nụ cười của cô, hờ hững mở miệng: "Thiên Vũ sợ máu, điểm ấy cô nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ máu ra nó hắn còn có một cái cấm kị là sợ nước, sợ sông ngòi, hồ tắm, bể bơi những nơi này đừng để cho nó tới gần."
Cậu bé sợ nước?
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến tình hình xảy ra vào buổi chiều, chẳng lẽ cậu bé vì sợ cái hồ kia, cho nên mới không muốn đi ra ngoài?
“Nếu thằng bé sợ, tại sao không lấp cái hồ bên ngoài lại?”
Tuy rằng cái hồ kia lấp có chút đáng tiếc, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói không có gì quan trọng hơn Thiên Vũ không đúng sao?
Huống hồ việc này đối với Lăng Tiêu mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lăng Tiêu dứt khoát kiên quyết: "Dù sao nó cũng phải học cách vượt qua, không thể nào trốn ở trong nhà cả đời không đi ra ngoài được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu nói lời này cũng không sai, cũng không thể bởi vì sợ hãi cái gì thì tránh cái đó được: "Hiểu rồi, tôi đi đây..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu đối với "ánh mắt" của cô làm như không thấy, giống như phân phó hạ nhân ra lệnh: "Tới phòng bếp bưng chút đồ ăn vào đây.”
Hắn bỗng nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, có thể là giờ này còn chưa dùng cơm nên dạ dày có hơi đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rất sảng khoái gật đầu, "Được.”
Đặt quyển số xuống, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu đợi Thịnh Hoàn Hoàn chừng 20 phút, mới thấy cô bưng bát mì đi vào.
Hắn không vui hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặt mì trước mặt hắn, một mùi thơm xông vào mũi, nhìn màu sắc làm cho người ta thèm ăn.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn rất bất mãn, bảo cô đi xuống bếp cô lại đi lâu như vậy, có phải cô có ý kiến với hắn, cố ý để cho hắn chờ?
Hay cô ấy bị lạc?
Nếu thật sự như vậy, hắn nên đào vỏ não của cô ra xem bên trong chứa cái gì, mới có thể ngu xuẩn như thế.
“Tôi thấy phòng bếp không có ai, cũng không biết anh thích ăn cái gì nên làm cho anh bát mì thịt bò trứng gà.”
Thịnh Hoàn Hoàn tốt tính giải thích.
Thật ra trong tủ lạnh cũng chỉ có những thứ này.
“Không có ai trong bếp à?”
Sao có thể chứ?
Thời gian cha con Lăng Tiêu dùng cơm tương đối hỗn loạn, cho nên phòng bếp vẫn sẽ chuẩn bị thức ăn chín, còn có đầu bếp luân phiên 24 giờ không gián đoạn, chuẩn bị cơm cho hai cha con bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên, Lăng gia lớn như vậy khẳng định không chỉ một gian bếp.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn quen thuộc trước mặt, Lăng Tiêu liền biết Thịnh Hoàn Hoàn đã đi nhầm, những nguyên liệu nấu ăn này là nguyên liệu trong phòng riêng của hắn.
Lăng Tiêu đối với đồ ăn rất coi trọng, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, hắn sẽ ở phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn gia đình đơn giản.
Nhưng gần đây hắn tương đối bận rộn, đã có một khoảng thời gian dài không vào bếp rồi.