Lăng Tiêu tức giận đùng đùng trở về phòng.
Bóng dáng của bộ ren đen và Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng hiện lên trong đầu hắn mãi không chịu tiu tan, khiến hắn cực kỳ phiền lòng.
Người phụ nữ đáng chết, dám đem thứ đó mang về nhà hắn.
Có phải cô sống chán rồi không?
Lăng Tiêu rất phẫn nộ, mới một ngày Thịnh Hoàn Hoàn đã mua chuộc được Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái, chuyện mà bao nhiêu người phụ nữ đều không làm được, cô lại dễ dàng làm được.
Càng đáng giận chính là, Bạch quản gia còn thay cô nói chuyện.
Có thể gả vào Lăng gia, có thể trong khoảng thời gian ngắn chiếm được lòng của lão thái thái và Thiên Vũ vui lòng người phụ nữ, tâm tư có thể đơn giản sao?
Lăng Tiêu ngẫm lại bản thân lúc trước tốn bao nhiêu tâm tư mới làm cho Lăng Thiên Vũ tiếp nhận hắn, trong lòng liền có chút không vui.
Mở màn hình LCD trên tường ra, Lăng Thiên Vũ còn đang ngủ say, bên giường có thêm một dáng người thanh tú.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới tắm xong đang bôi thuốc mỡ lên cánh tay, tuy rằng phơi nắng một ngày cũng đen không ít, nhưng so với người bình thường, cô vẫn trắng hơn rất nhiều.
Cô mặc quần đùi, hai cái chân thon dài trắng như tuyết lắc lư qua lại.
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, trong mắt lạnh lẽo, hận không thể chạy lại tóm cô lên giường.
Vừa đặt thuốc mỡ xuống, Thịnh phu nhân liền gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cậu bé một cái, vội vàng cầm lấy di động đi ra ngoài ban công, "Mẹ.”
Mà Lăng Tiêu ở phòng đối diện, lập tức cầm lấy tai nghe.
Tối hôm qua Lăng Tiêu đặt máy nghe lén vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn tất cả cuộc gọi và tin tức của cô hắn đều có thể nhìn thấy.
Ngoài ra hệ thống còn có thể định vị cụ thể vị trí của cô, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biết Thịnh Hoàn Hoàn đang ở đâu.
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: "Ngủ được mẹ ạ.”
Trên thực tế, đêm qua là đêm ngủ ngon nhất từ hôn lễ đến nay.
“Vậy là tốt rồi, con ngủ giường lạ, mẹ lo lắng con không ngủ được.”
Nói xong, Thịnh phu nhân dừng một chút, lại nói tiếp với Thịnh Hoàn Hoàn: "Tối hôm qua con đi vội vàng, có mấy lời mẹ chưa kịp nói với con.”
"Tính con mẹ hiểu, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã lựa chọn Lăng Tiêu thì phải làm tốt bổn phận của một người vợ, phải hiếu kính với lão thái thái, chăm sóc tốt cho cha con Lăng Tiêu, những chuyện khác buông xuống được thì buông xuống đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn biết, Thịnh phu nhân là chỉ Mộ Tư.
Ngón tay cái đặt trên ban công nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết, nếu gả cho Lăng Tiêu, con sẽ không có những tâm tư không nên có nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, khiến sắc mặt Lăng Tiêu giản ra.
"Mẹ thấy nó rất lịch sự, tư thế oai hùng toả sáng, tuy rằng bên ngoài bình luận về nó không tốt, nhưng con người luôn có chỗ đáng khen, hai người đã trở thành vợ chồng, mẹ hy vọng con có thể sống thật tốt với nó, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão."
Lời nói của Thịnh phu nhân khiến mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay.
Làm mẹ đều là ngóng trông con của mình sống thật tốt, nhưng có phải cô không muốn sống với hắn đâu, nhưng cô thật sự không dám tới gần Lăng Tiêu, có thể tương kính như tân cũng đã là may rồi.
“Mẹ, lời mẹ nói con nhớ kỹ.”
Không cầu tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ cầu tương kính như tân.
“Còn nữa, nếu hai người đã lĩnh giấy chứng nhận, hôn lễ còn phải làm......”
“Mẹ, con đang muốn nói với mẹ chuyện này.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng cắt ngang lời Thịnh phu nhân: "Con và Lăng Tiêu không có ý định tổ chức hôn lễ, nếu như Lăng lão thái thái tìm mẹ, mẹ nhất định phải từ chối, cho dù tìm cớ gì cũng được, nhất định phải từ chối hiểu chưa?"
“Tại sao?”
Vấn đề này, Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.
Thịnh phu nhân là người thông minh, trong phút chốc đã hiểu ra: "Nếu Lăng Tiêu không thích, vậy thì không làm, miễn chọc cho nó không vui, quan hệ giữa con và hắn vốn đã xấu hổ, không làm cũng tốt.”
“Nếu nó có tâm, tương lai không cần chúng ta nói nó cũng sẽ bồi thường cho con, yên tâm đi, phía Lăng lão thái thái mẹ sẽ giúp con từ chối.”
Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Thịnh phu nhân lại dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, nếu thật sự không sống được, con hãy trở về, đừng chịu đựng con nhé.”
Lời nói của Thịnh phu nhân, thành công làm cho lông mi Thịnh Hoàn Hoàn dính nước mắt, gió nhẹ nhàng hất sợi tóc của cô lên, cô nở một nụ cười giống như hoa lê tháng ba: "Mẹ, cám ơn mẹ.”
Vì ba mẹ và em gái mới sinh, cô sẽ tiếp tục kiên trì ở Lăng gia.
Chỉ là chuyện bạch đầu giai lão với Lăng Tiêu, cô thật sự không dám nghĩ.
Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, nói không chừng còn là gay!
Lăng Tiêu nào biết Thịnh Hoàn Hoàn trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn trong nụ cười của người phụ nữ trong video gỡ tai nghe ném qua một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn, cô có một người mẹ tốt!
Buổi chiều Lăng Tiêu đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cùng Lăng Thiên Vũ chơi khắc gỗ, tiểu tử kia rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã có thể làm ra mô hình rất phức tạp.
Nhưng ở trong nhà hoài cũng tù túng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trẻ con vẫn nên ra ngoài nhiều một chút.
"Thiên Vũ, dì thấy bên ngoài hoa nở rất đẹp, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ chỉ bên ngoài, bên kia còn có một cái hồ, bên hồ mọc ra các loại hoa, nở rộ lên rất đẹp.
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vài giây sau lắc đầu.
“Thiên Vũ không thích hoa sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi: "Hay là không thích mặt trời?”
Tiểu tử kia suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu.
Vậy là thích, nhưng tại sao không đi?
Cậu nhóc nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó lại cúi đầu chơi khắc gỗ.
"Thiên Vũ, bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị hơn khắc gỗ, giống như chim biết nói, khỉ biết trèo cây, còn có voi mũi rất dài, cá mập còn lớn hơn cả nhà, nếu con không ra ngoài sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy những thứ này."
Lăng Thiên Vũ chuyên tâm chơi khắc mộc như là sống ở trong thế giới của mình, tự động đóng cửa với thế giới bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nổi giận: "Thiên Vũ không thích ra ngoài, vậy dì đi hái chút hoa về tặng cho con được không?"
Lăng Thiên Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng này không phải là điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ giơ tay lên vỗ một cái, mô hình vừa dựng xong trong nháy mắt trở nên mảnh nhỏ, bắn khắp nơi.
Phản ứng kịch liệt đột nhiên của Lăng Thiên Vũ khiến Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, cô không biết mình nói sai cái gì.
Chỉ thấy tiểu tử kia hô hấp dồn dập, ngực cao thấp phập phồng, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.
“Thiên Vũ là không muốn dì đi ra ngoài sao, vậy dì sẽ không đi ra ngoài, con đừng tức giận.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa an ủi, vừa quan sát biểu cảm của Lăng Thiên Vũ.
Chỉ thấy tiểu tử kia hai tay nắm chặt, như là cực lực áp chế cơn tức giận.
"Thiên Vũ không tức giận, dì không đi ra ngoài, dì sẽ ở đây chơi với con, không đi đâu cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng hạ thấp giọng nói, cô không dám tùy ý chạm vào cậu, sợ cậu mất bình tĩnh nổ tung tại chỗ.
Một lát sau, lửa giận của tiểu tử kia mới bắt đầu tiêu tan, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, ngắn ngủi mấy chục giây, trán đã đầy mồ hôi.