Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ một lát, đi tới trước tủ quần áo, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé bên trong: "Thiên Vũ,..."
Dì?
Mẹ?
Mẹ kế?
Thịnh Hoàn Hoàn chợt cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại: "Thiên Vũ, con còn nhớ dì không? Tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau, dì còn ôm con nữa!"
Không trả lời.
"Thiên Vũ, ta đêm nay dì muốn ở lại nơi này, nơi này của con lớn quá, dì không biết phải làm sao, con có thể dẫn dì đi tham quan không?"
Vẫn không trả lời.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nổi giận, đáng thương hề hề nói: "Dì vừa tới nơi này, cũng không quen ai, ba con vừa rồi còn hung dữ với dì, hu hu... Dì đáng thương quá!”
Lăng Tiêu: "......
Người phụ nữ này nghĩ mình đang làm gì?
Lăng Tiêu đột nhiên có chút hoài nghi, mình rốt cuộc vì sao lại cưới người phụ nữ như vậy về nhà, chỉ số thông minh của cô ta vẫn hoạt động đấy chứ?
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến người ta không ngờ đã xảy ra.
Cánh cửa tủ quần áo đóng chặt kia từ từ đẩy ra một khe hở lớn bằng nắm tay.
Thịnh Hoàn Hoàn khóc thảm thiết hơn, "Hu hu...Dì từ xa chạy tới đây thăm con, con lại không ra, ba con sẽ đuổi dì đi, bên ngoài tối quá dì không muốn bị đuổi ra ngoài, hu hu..."
Lúc này tủ quần áo hoàn toàn bị đẩy ra, tiểu tử núp ở trong tủ quần áo hung ác trừng về phía Lăng Tiêu, trong tay còn nắm một con dao gọt hoa quả sắc nhọn.
Nhìn cậu nhóc núp trong góc tủ quần áo, tràn ngập phòng bị và oán hận, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất đau lòng.
Cậu bé giống như một con thú nhỏ, cố gắng giơ lên móng vuốt nhỏ non nớt để bảo vệ thân thể nhỏ bé của mình.
“Thiên Vũ, đưa dao cho dì.”
Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay về phía Lăng Thiên Vũ, giọng nói dịu dàng dỗ dành cậu bé: "Đừng sợ, dì sẽ không làm tổn thương con, đưa dao cho dì được không? Hoặc là ném nó đi, nó sẽ làm con bị thương đấy.”
Tiểu tử kia thấy Lăng Tiêu đứng bất động, ánh mắt lại trở về trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Một lát sau, chậm rãi buông tay ra.
Dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
Sau đó, tiểu tử chìa hai tay về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Đây là muốn cô ôm?
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn Lăng Tiêu một cái, thấy hắn ta không có ý kiến gì liền ôm tiểu tử kia từ trong tủ quần áo ra.
Thân thể mềm mại nho nhỏ ôm vào trong ngực, trái tim cô cũng trở nên mềm yếu theo.
"Đưa nó xuống ăn tối."
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, xoay người xuống lầu.
“Đã trễ thế này, con còn chưa ăn cơm tối?”
Tiểu tử kia gật gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, hóa ra đây là lí do đã mười giờ tối rồi Lăng Tiêu còn muốn mang cô về, thật không biết trước đây cậu nhóc này đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn dạy cho tên tiểu tử này một ít đạo lý, nhưng nghĩ đến cậu chưa ăn cơm liền từ bỏ ý định, ôm cậu đuổi theo Lăng Tiêu.
Lúc này, tiểu tử kia chỉ chỉ con chó còn rụt ở góc kia.
“Đem nó mang theo?”
Tiểu tử kia gật gật đầu.
Vậy thì mang nó theo đi!
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác con chó kia rất giống Lăng Thiên Vũ, có sự sợ hãi và phòng bị sâu sắc đối với con người.
Đi đến phòng ăn, Lăng Tiêu đã ngồi ở đây.
Người hầu rất nhanh bưng thức ăn lên, nhìn rất không tồi, tươi mát nóng hổi, màu sắc phối hợp rất hấp dẫn mê người, ngửi cũng rấtthơm.
Dù là Thịnh Hoàn Hoàn cũng không kiềm được cơn đói bụng!
Người hầu cũng chuẩn bị bát đũa cho cô, vì vậy cô không khách khí ngồi xuống bên cạnh tiểu tử kia.
Nhưng rất nhanh cô liền hối hận.
Cô phát hiện mình ngồi ở giữa hai máy làm lạnh, hai cha con nhà này một bữa cơm chưa từng nói qua một câu.
Ngẫm lại sau này mình cũng phải trải qua cuộc sống như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy đau lòng.
Bất quá, Lăng Tiêu trên người có loại khí phách của quý tộc, nhìn hắn ăn cơm cảm giác như đang thưởng thức một bức tranh nghệ thuật sống động vậy.
Sau bữa tối, Thịnh Hoàn Hoàn vô tình liếc nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã là mười một giờ tối.
Hai cha con nhà này thật đúng là có thể chịu đói!
Náo loạn một buổi tối, tiểu tử kia cũng mệt mỏi, Lăng Tiêu ôm cậu đi tắm, tiểu tử kia nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn không buông.
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục cam đoan mình sẽ không rời đi, cậu mới buông lỏng bàn tay nhỏ bé ra.
“Cuộc sống của hai cha con này vẫn không có quy luật như vậy sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhìn Bạch quản gia đứng sau lưng cô.
Bạch quản gia gật đầu: "Đúng vậy, cho nên Lăng lão thái thái mới sốt ruột như vậy, muốn tìm một nữ chủ nhân trở về quản lý cha con bọn họ.”
Mặc kệ thằng cha?
Quản lý con chó sữa nhỏ nghe còn hợp lý hơn。
Quản Lăng Tiêu?
Cho cô mượn mười lá gan, cô cũng không dám quản.
“Bạch quản gia, ông có thể nói cho tôi biết tình hình của Thiên Vũ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò với con chó nhỏ, rốt cuộc thằng bé gặp phải chuyện gì mới trở thành như vậy, rõ ràng là một đứa trẻ đẹp trai như vậy.
"Đương nhiên là được, nhưng tôi biết cũng không phải rất nhiều, nửa năm trước Lăng thiếu mới đem tiểu thiếu gia về, lúc trước chúng tôi vẫn không biết sự tồn tại của cậu ấy, bao gồm cả lão thái thái."
Bạch quản gia nhớ lại, thành thật nói: "Tính cách tiểu thiếu gia có khuyết điểm, chưa bao giờ nói chuyện, thích một mình ở trong phòng, có đôi khi sẽ vô duyên vô cớ đột nhiên nổi giận, ném đồ rống to, thậm chí còn có thể tự làm hại mình.”
Còn tự làm hại mình?
Điều này đã đến trình độ vô cùng nghiêm trọng.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, vô cùng lo lắng: "Không mời bác sĩ tâm lý cho thằng bé sao?”
Bạch quản gia thở dài” "Mời, nhưng vô dụng, tiểu thiếu gia căn bản không muốn cho người khác vào phòng của cậu, đã mời vài bác sĩ tâm lý nhưng hoàn toàn vô dụng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng hỏi: "Vậy mẹ nó đâu?”
Bạch quản gia lắc đầu: "Không biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, Lăng thiếu cũng chưa từng nhắc tới.”
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Tiểu tử kia rốt cuộc gặp phải chuyện gì, mới có thể trở nên như vậy?
“Đúng rồi, tiểu thiếu gia không thể thấy máu, điểm ấy cô ngàn vạn lần phải nhớ kỹ.”
“Ừ, tôi ghi nhớ rồi.”
Nói xong, Bạch quản gia lại nhẹ giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: "Có thể nhìn ra được, tiểu thiếu gia đặc biệt thích thiếu phu nhân, hy vọng thiếu phu nhân có thể đối xử tốt với cậu ấy, nếu có thể để cho cậu ấy mở miệng nói chuyện, Lăng thiếu và lão thái thái sẽ vô cùng cảm kích cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Không vì cái gì khác, đơn giản là vì tiểu tử kia đã làm tan chảy trái tim của cô.
Cậu bé lựa chọn tin tưởng cô, cô sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu, kéo hắn từ vực sâu hắc ám lên.
Huống hồ tiểu tử kia còn là ân nhân của cô, nếu không phải cậu thích cô thì cho dù cô có tốt, Lăng Tiêu cũng lười nhìn cô một cái.
Không bao lâu, Lăng Tiêu liền ôm tiểu tử kia đi ra.
Mới vừa tắm xong, khuôn mặt tiểu tử kia đỏ bừng, ánh mắt khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ lên trông rất xinh xắn đáng yêu.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn, bàn tay nhỏ bé mập mạp đưa về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác cả trái tim mình đều tan ra, cô cũng không quan tâm sắc mặt Lăng Tiêu đang khó coi, lập tức ôm cậu bé vào lòng.
“Tiểu thiếu gia mệt rồi, xin Thiếu phu nhân đi theo tôi!”
Bạch quản gia dẫn đường cho Thịnh Hoàn Hoàn, rất nhanh đã đến một gian phòng trẻ con hoàn toàn mới, phong cách giống hệt căn phòng trước đó đã bị cậu bé đập phá.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm tiểu tử kia đi vào.
Lăng Thiên Vũ mở to hai mắt đen nhánh nhìn cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của cô, giống như sợ cô sẽ bỏ cậu lại.