Bạch quản gia kéo đuôi lông mày, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Lăng thiếu, cậu vẫn nên đeo đi, nó có thể giúp cậu ngăn cản không ít phụ nữ tới làm phiền, nếu cậu không đeo, lát nữa lão thái thái lại nháo, thân thể bà ấy không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, Lăng Tiêu muốn cản phụ nữ làm gì cần nhẫn, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, đối với tình yêu chẳng thèm ngó tới, làm sao có thể đeo chiếc nhẫn này, xem ra lão thái thái nhất định phải thất vọng rồi.
Đang lúc Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cách đuổi Bạch quản gia thì Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay, cầm lấy chiếc nhẫn nam đeo vào ngón áp út.
Thịnh Hoàn Hoàn: "......”
Hắn thật sự đeo vào tay!
Bạch quản gia không chút kinh ngạc: "Thiếu phu nhân đến lượt cô rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi sự khϊếp sợ trên mặt, cầm lấy nhẫn đeo lên, kích thước vô cùng phù hợp.
Bạch quản gia lấy điện thoại di động ra, Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên tay Lăng Tiêu, xúc cảm hơi lạnh kia, làm cho trái tim cô run lên.
Từ nay về sau, người đàn ông này chính là chồng của cô, cô phải lấy lòng nhưng không thể ỷ lại.
Bạch quản gia chụp ảnh, phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn bị cháy nắng nên có hơi đỏ, so với Lăng Tiêu còn đen hơn, tránh cho lão thái thái truy cứu ông ta đã lấy ảnh chỉnh sửa độ sáng của ảnh.
Mà Lăng Tiêu đã sớm lên xe rời đi.
Có thể gửi ảnh cho tôi không?
"Tất nhiên."
Thịnh Hoàn Hoàn kết bạn với Bạch quản gia trên weixin, sau đó ông ta gửi ảnh qua cho cô.
Trước khi rời đi, Bạch quản gia nói với Thịnh Hoàn Hoàn, "Thiếu phu nhân, 7 giờ sáng mai tôi tới đón cô, tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô, cậu ấy sẽ rất vui.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, "Được, tối nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
Nghĩ có thể gặp được cậu bé khiến người ta yêu thích kia, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cũng vui mừng.
Cô biết, Lăng Tiêu sở dĩ cưới cô, công lao của cậu bé là lớn nhất, tiếp theo mới là sự đồng ý của Lăng lão thái thái.
Tiếp theo Bạch quản gia gửi hai dãy số để cô lưu lại, một là của ông ta, một là của Lăng Tiêu.
Sau khi nói lời tạm biệt với Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không lập tức về nhà, cô quá đói bụng, đi đến quán ăn vặt ven đường, ăn hết hai bát sủi cảo lớn.
Sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ, bôi lên mặt và cánh tay bị cháy nắng, dùng bột che khuất làn da đỏ bừng, mới trở về Thịnh gia.
Lăng Tiêu ngồi trong Rolls Royce, nhìn ảnh Vincent vừa gửi tới, môi nhếch lên cười nhạo.
Xem ra người phụ nữ này cực kỳ đói bụng.
Thịnh gia đại tiểu thư luôn luôn ăn uống sạch sẽ, đường đường là danh viện của Hải thành, hôm nay lại ngồi ở quán cũ bên đường ăn như hổ đói, ăn đến say sưa.
Nhìn da Thịnh Hoàn Hoàn sậm màu, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh nắng đốt chát, ánh mắt châm chọc của Lăng Tiêu càng nồng đậm.
Quả nhiên, chỉ cần không cho ăn thì cái gì cũng dễ nói chuyện hơn.
Lần sau còn không nhớ, ngay cả canh cũng không được uống.
Lăng Tiêu ném di động sang một bên, nhắm mắt dặn dò tài xế: "Quay về công ty.”
Thịnh Hoàn Hoàn về đến nhà, Thịnh phu nhân vừa cho Sam Sam bú sữa xong, cô bé thỏa mãn ợ một cái.
Nhìn bức tranh ấm áp này, nỗi buồn trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan biến không ít, cô đi tới nhẹ giọng nói: "Mẹ, để con ôm một cái đi!"
Thịnh phu nhân cẩn thận giao Tiểu Sam Sam cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô cùng em gái đùa giỡn, một lát sau con bé liền buồn ngủ.
“Dì Đồng, ôm Sam Sam đi ngủ.”
Thịnh phu nhân gọi dì Đồng tới, đem con gái nhỏ giao cho bà ta.
Sau đó Thịnh phu nhân kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng, "Hoàn Hoàn, mẹ thương lượng với con một chuyện.”
“Mẹ nói đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được Thịnh phu nhân muốn nói gì.
Cũng tốt, cô đang lo lắng không biết nên nói chuyện Lăng Tiêu với mẹ như thế nào.
Thịnh phu nhân nói, "Mẹ nghĩ kỹ rồi, Trần Văn Hưng muốn thay thế vị trí của ba con, vậy thì tùy ông ấy đi, đem cổ phần trên danh nghĩa của ba con chuyển cho ông ấy, cổ phần trong tay mẹ con chúng ta, đủ cho chúng ta ăn mặc không lo cả đời.”
“Có phải Trần Văn Hưng đã nói gì với mẹ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ, Sam Sam đã cứu trở về, một kế không thành, Trần Văn Hưng khẳng định còn có kế tiếp.
“Ông ta nói...... nếu chúng ta không làm theo, người tiếp theo bị bắt cóc chính là con, ông ta sẽ hủy hoại con hoàn toàn.
Nói xong lời này, Thịnh phu nhân giống như trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi, phẫn nộ thống hận rồi lại không thể làm gì, "Cho hắn đi, cả nhà chúng ta bình an vẫn là quan trọng nhất.”
“Mẹ, mẹ cảm thấy Trần Văn Hưng chỉ muốn những thứ này sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn đem chuyện đêm đó ở Trần gia nói cho Thịnh phu nhân, đêm đó cô thiếu chút nữa bị bắt, ép buộc bồi Phó Bác một đêm.
“Dã tâm của Trần Văn Hưng là tất cả gia sản của Thịnh gia, bao gồm cả biệt thự này, trong đó bao gồm cả con.”
Trần Văn Hưng muốn lợi dụng vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, trải đường cho dã tâm của ông ta.
Thịnh phu nhân nghe xong tức giận cả người đều phát run, nước mắt tuông ra như đê vỡ: "Đều là do mẹ vô dụng, đều là mẹ vô dụng, sau này ba mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ.”
Thịnh phu nhân tuyệt vọng lại bất lực, bà thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc này Mộ Tư nhớ lại tình cũ, có thể ra tay kéo mẹ con bà một tay thì tốt rồi.
Thịnh phu nhân thật sự sợ, con gái vừa xinh ra bị cướp, Thịnh Xán ở bệnh viện thiếu chút nữa bị mưu sát, hiện tại Trần Văn Hưng lại lấy tính mạng Thịnh Hoàn Hoàn ra uy hϊếp, bà thật sự chống đỡ không nổi.
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng ôm lấy Thịnh phu nhân tuyệt vọng, "Mẹ, đừng lo lắng, Trần Văn Hưng kiêu ngạo không bao lâu nữa đâu, Lăng Tiêu sẽ giúp chúng ta.”
Lăng Tiêu?
Nghe cái tên này khiến Thịnh phu nhân run lên: "Lăng Tiêu sao lại giúp chúng ta?”
Nhà bọn họ với Lăng gia trước giờ không lui tới, Lăng Tiêu làm sao lại vô duyên vô cớ giúp bọn họ?
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp giải thích, sắc mặt Thịnh phu nhân đã thay đổi, "Hoàn Hoàn, con đừng làm chuyện ngu ngốc, mẹ và ba con tình nguyện hai bàn tay trắng cũng tuyệt đối không cho phép con chà đạp chính mình như vậy.”
Mẹ đang hiểu lầm cô làʍ t̠ìиɦ nhân của Lăng Tiêu?
“Mẹ, con không phải......”
“Trước tiên con nghe mẹ nói xong, Lăng Tiêu là người giàu có nhất ở Hải Thành không sai, nhưng đó là người như thế nào, thủ đoạn âm độc, người thân không nhận, con đi theo người như vậy sẽ không có kết cục tốt, mẹ không cho phép con tới gần hắn.”
Thịnh phu nhân kích động, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Trần Văn Hưng khinh người quá đáng, nhưng nhà chúng ta cũng không phải không có ai, mẹ tình nguyện tán gia bại sản cũng không cho ông ta đạt được mục đích.”
Bà làm phu nhân thì yếu, nhưng làm mẹ thì mạnh.
Giờ phút này Thịnh phu nhân vì Thịnh Hoàn Hoàn mà bất chấp tất cả, cùng lắm thì cá chết lưới rách với Trần Văn Hưng.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm, "Mẹ, đã không kịp rồi.”
"Con nói lời này là có ý gì, có phải con đã đã cùng ngủ hắn?"
Thịnh phu nhân nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, vừa giận vừa đau long: "Đứa nhỏ ngốc này, con muốn tức chết mẹ sao, cắt đứt đi, sau này mẹ không cho phép con qua lại nữa, có nghe thấy không?"
“Không dứt được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười khổ trong lòng.
Thịnh phu nhân giận không kềm được, "Hoàn Hoàn, hắn không phải người tốt.”
“Con biết.”
Chính vì hắn không phải người tốt nên cô mới chọn.
Chỉ có hắn không từ kỳ thủ đoạn nào mới có thể cứu Thịnh gia.
“Nó sẽ không cưới đứa trẻ ngốc như con đâu, con đây là rơi vào hố lửa.”