Tối hôm qua sau khi từ Thịnh Thế danh môn đi ra, Lăng Thiên Vũ cũng không muốn về nhà, cậu bé luôn chỉ tay về phía này, bởi vì cô còn ở bên trong.
Sau khi bị Lăng Tiêu cưỡng ép mang về nhà, tiểu tử kia liền giận dỗi khóa mình ở trong phòng, không ăn không uống, cả ngày đều không đi ra.
Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được, so với hôm qua Lăng Tiêu đối với cô càng thêm chán ghét, trên người hắn phát một loại khí tức làm cho người ta sởn gai ốc.
Lúc này Lăng Tiêu trở lại trong phòng, ống quần đột nhiên bị giật giật vài cái.
Lăng Tiêu cúi đầu, liền thấy một bàn tay nhỏ níu chặt ống quần thẳng tắp của hắn, chủ nhân bàn tay nhỏ dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, còn ngón tay nhỏ khác chỉ chỉ ra ngoài ban công.
Ý của cậu bé là muốn Lăng Tiêu dẫn xuống lầu gặp Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn tiểu tử kia không còn gây chuyện nữa, hắn khom lưng xuống, ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: "Muốn xuống lầu?”
Lăng Thiên Vũ gật gật đầu, mở to đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Lăng Tiêu không nói gì, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm cậu đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở dưới lầu trong chốc lát, cũng may Lăng gia rất lớn, lúc này yến hội đang náo nhiệt, không ai chú ý đến góc khuất này của cô.
Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là Cố Bắc Thành, không nghĩ tới anh ta cũng tới!
“Hoàn Hoàn, em quả nhiên ở chỗ này.”
Cố Bắc Thành đứng cách đó vài mét nhìn cô.
Tối hôm qua đàm phán với Trần Văn Hưng thất bại, anh ta dự đoán được hôm nay cô sẽ tới đây cho nên cũng theo tới.
Nhìn sắc mặt tối tăm của Cố Bắc Thành, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói gì.
Cố Bắc Thành đi về phía cô: "Hoàn Hoàn đi theo anh, bây giờ còn kịp.”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: "Em không đi, em cũng không thể đi.”
Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hắn không phải người tốt, hắn......
“Nhưng em chỉ có con đường này để đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên ngắt lời anh ta: "Chuyện này em không giải quyết được, anh cũng không thể, thậm chí anh trai anh Cố Nam Thành cũng không thể, em không có cách nào, em gái và ba mẹ em đều đang chờ em, em hết cách rồi.”
Thanh âm Cố Bắc Thành im bặt, anh ta hận sự vô năng của mình, nếu hôm nay anh ta là tổng giám đốc của Cố thị, cho dù dốc hết tất cả, anh ta cũng sẽ giúp cô.
Nhưng anh ta không phải, anh ta chỉ là nhị thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp của Cố gia, ngoại trừ thân phận này, anh ta chỉ có hai bàn tay trắng.
“Anh đi tìm Mộ Tư.”
“Cố Bắc Thành nếu anh còn cần người bạn này thì đừng đi tìm anh ta.
Cố Bắc Thành dừng bước, quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy vẻ mặt cô kiên quyết đứng ở nơi đó.
Cố Bắc Thành đau lòng không thôi: "Hoàn Hoàn, em và anh đều biết, Bạch Tuyết kia không thích hợp với Mộ Tư, hiện tại anh ta chỉ nhất thời đi lạc, nhưng cuối cùng anh ta sẽ trở về bên em, tình cảm sáu năm của hai người, không ai có thể thay thế được."
Cho tới bây giờ Cố Bắc Thành mới biết, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không có anh, thay vì nhìn cô đi về phía Lăng Tiêu, anh tình nguyện để cô trở lại bên cạnh Mộ Tư.
Đây là cô gái anh ta yêu, cho dù mình không chiếm được, anh ta cũng hy vọng cô sống hạnh phúc, mà không phải trơ mắt nhìn cô nhảy vào lòng ác ma.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vì Cố Bắc Thành mà do dự, cô nói: "Anh ta có trở về hay không em không biết, nhưng em biết, lúc này đây, em không muốn đứng tại chỗ chờ anh ta nữa.”
Từ lúc ba xảy ra tai nạn xe, anh ta lựa chọn làm như không thấy mà lái xe rời đi, trái tim cô cũng đã lạnh rồi!
Sáu năm thời gian, cô vì anh ta mà đã làm bao nhiêu chuyện, ba mẹ xem anh ta là con trai trong nhà mà đối đãi, dưới tình huống như vậy, anh ta lại có thể đem bọn họ vứt bỏ không chút vướng bận, lòng của anh ta ác biết bao?
Có lẽ Bạch Tuyết thật sự không thích hợp với anh ta, nhưng đó cũng là chuyện của anh ta, đó là lựa chọn của anh ta, có quan hệ gì với cô?
“Bắt đầu rồi, chúng ta vào đi.”
Nghe trong đại sảnh truyền ra âm thanh, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách, cuối cùng nhìn về phía Cố Bắc Thành: "Bắc Thành, nếu anh còn coi em là bạn, sau này đừng nhắc tên anh ta trước mặt em nữa, bất kể em sống như thế nào."
Cô không cần anh ta thương hại, cũng không cần anh ta chúc phúc, chỉ mong đời này chưa từng quen biết anh ta.
Nhìn bóng lưng mỏng manh của Thịnh Hoàn Hoàn, Cố Bắc Thành biết mình không ngăn được cô, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi Mộ Tư, lại rơi vào vòng tay của ma quỷ.
Anh ta bực bội lấy điện thoại di động ra, liên lạc với Mộ Tư.
Điện thoại vang lên thật lâu đối phương mới bắt máy, lại là giọng của một người phụ nữ, "Alo, anh tìm Mộ Tư sao, xin chờ một chút.”
Cố Bắc Thành đoán người phụ nữ nghe điện thoại này hẳn là Bạch Tuyết, tâm tình liền trở nên phức tạp, không đợi bao lâu, giọng nói của Mộ Tư từ trong điện thoại truyền đến: "Có việc gì sao?"
Mộ Tư và Cố Bắc Thành một tuần này cũng không liên lạc với nhau, quan hệ của bọn họ đã đoạn tuyệt theo quan hệ của Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn.
Có một số thứ trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là ngầm hiểu mà thôi.
Ngữ khí của Mộ Tư lúc này rất lạnh lùng.
Cố Bắc Thành cố nén lửa giận: "Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện với cậu về Hoàn Hoàn...”
Cố Bắc Thành còn chưa nói xong, Mộ Tư đã không kiên nhẫn cắt đứt lời anh ta: "Cố Bắc Thành, tôi và cô ấy đã chia tay rồi, hiện tại tôi đã có Bạch Tuyết, cho nên đừng nhắc tới chuyện của cô ấy với tôi nữa, tôi biết cậu thích cô ấy, vậy thì chăm sóc cô ấy thật tốt đi!"
Cố Bắc Thành vừa nghe lời này của Mộ Tư, lập tức nổi trận lôi đình: "Mộ Tư cậu có phải là đàn ông không? Được, cậu mặc kệ đúng không, đừng hối hận.”
Nói xong Cố Bắc Thành nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Bạch Tuyết nâng lên bàn tay có chút huyết sắc, thanh thuần xinh đẹp hỏi: "Mộ Tư, anh ta nhắc tới cô ấy là ai?"
Bạch Tuyết miễn cưỡng cười vui hỏi.
Mộ Tư thu hồi di động, thu hồi phiền não trong lòng, cưng chiều xoa xoa tóc Bạch Tuyết, ôn nhuận như ngọc giải thích: "Cô ấy là một người phụ nữ trong quá khứ của anh, đừng nghĩ nhiều, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên máy bay.”
Bạch Tuyết mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Em, em sợ bóng tối......”
Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào đại sảnh yến hội.
Lúc này lão thái thái Lăng gia vẻ mặt tươi cười đi lên đài, nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà có thể nhìn ra bà là một người vô cùng hiền lành.
Nghe nói Lăng Tiêu đối với người Lăng gia đều rất hà khắc, lại duy chỉ đối với bà lão này rất hiếu thuận.
Lăng lão thái thái là một người rất hài hước, ở trên đài không được mấy phút, chọc cho mọi người liên tục cười to.
Tiếp theo mọi người nghe được Lăng thái thái giới thiệu đến mấy cái tên Lệ Hàn Tư, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, mọi người trong đại sảnh vô cùng phấn khích không thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới, lão thái thái này lại mời ba đại phú hào trẻ tuổi có tiền có thế nhất ở Hải Thành tới.
Mọi người ở đây đều biết, Lệ Hàn Tư, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu, Mộ Tư, năm người đàn ông này xưng là ngũ thiếu ở Hải Thành, bọn họ đại biểu cho tài phú và năng lực của Hải Thành.
Năm người đàn ông này không những có tiền, mà diện mạo lại xuất chúng, là mục tiêu cuối của ngàn vạn phụ nữ ở Hải Thành.