Chương 11: Ngoại Trừ Lên Giường Còn Có Thể Bồi Như Thế Nào?

Cô ngây thơ cho rằng, là do lòng tự trọng của đàn ông đối với thân phận ở "rể" này cảm thấy tự ti, cho nên mới có thể như vậy.

Cô không muốn anh ta chịu ủy khuất, vì thế cô tìm mọi cách để cho cha mẹ đồng ý để cô xuất giá, như vậy anh ta cũng không cần ở rể.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự cực kỳ ngu xuẩn!

Ba người chỉ lo oán giận, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành.

Cho đến khi cả hai đến trước mặt họ.

“Chị...... chị dâu.”

Mã Lai là người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Hoàn Hoàn, tay chân có chút luống cuống.

Đường Văn Vũ cùng Hứa Ninh Viễn nghe vậy nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, sắc mặt cũng có chút xấu hổ, lại hô một tiếng: "Chị dâu.”

Trùng hợp chính là, Mộ Tư đúng lúc này mang theo Bạch Tuyết đi ra.

Bạch Tuyết vừa ngửi thấy mùi thuốc lá bên ngoài, liền ôm khuôn mặt nhỏ nhắn ho khan, ho đến thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như lung lay sắp đổ.

Mộ Tư đặt tay lên lưng Bạch Tuyết, cau mày không vui liếc về phía ba người Mã Lai, "Hai người hút thuốc sao không cút xa...”

Mộ Tư nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn lãnh đạm đứng ở nơi đó, lời nói đột nhiên nghẹn ở cổ họng.

“Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô lại ở đây?”

Thịnh Hoàn Hoàn thần sắc lạnh nhạt, bước chân hơi dừng lại, cô dùng ánh mắt liếc Bạch Tuyết một cái, sau đó nhìn về phía ba người Mã Lai xa cách nói: "Đó mới là chị dâu của các người, lần tới đừng gọi sai nữa.”

Thật sự buồn cười, một tuần trước, bọn họ còn là người yêu thân mật nhất, thiếu chút nữa trở thành vợ chồng.

Một tuần sau, trong lòng anh ôm người phụ nữ khác, người đã từng thân thương nhất lại biến thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Thế sự thật sự là biến hóa vô thường!

Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.

Ba người Mã Lai ngẩn người, theo phản xạ nhìn về phía Mộ Tư, chỉ thấy đôi môi giống như màu sắc của hắn, khẽ mím cùng một chỗ, nhìn không ra hỉ nộ.

Rời khỏi nơi ghê tởm đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền đi Trần gia.

Trên đường Cố Bắc Thành mua thuốc giải rượu cho cô, khiến cô bắt đầu mơ màng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi tiến vào Trần gia, liền có một nữ giúp việc đi lên lục soát người cô, đem túi xách và điện thoại di động của cô đều lấy đi.

Sau khi lục soát người, Thịnh Hoàn Hoàn thành công gặp được Trần Văn Hưng.

Đó là một người đàn ông trung niên hơi béo, cười rộ lên rất hiền lành, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy ông ta là người tốt.



Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị mù, gọi ông ta tiếng bác nhiều năm như vậy.

Trần Văn Hưng hiền lành nhìn cô, khóe miệng còn mang theo nụ cười, "Hoàn Hoàn tới đấy à, mau ngồi, người đâu dâng trà.”

“Không cần, em gái tôi đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn đi thẳng vào vấn đề.

Trần Văn Hưng cười nói, "Người trẻ tuổi đúng là có hơi nóng vội, mẹ cháu hẳn là đã nói cho cháu rồi, đồ bác muốn cháu có đem theo không?”

Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm nói: "Tôi và mẹ tôi trên danh nghĩa đều có 10% cổ phần, sau khi ông thu mua sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, miếng bánh ngọt lớn như vậy, ông nuốt được không?"

Công ty lớn như Thịnh Thế, ít nhất 20% cổ phần cũng có hai mươi mấy tỷ.

Đối mặt với ánh mắt như dao găm của cô, Trần Văn Hưng cười híp mắt nói: "Hoàn Hoàn, chúng ta là người một nhà, nếu nói chuyện tiền thì quá tổn thương tình cảm, tiền này......”

Ông ta dừng lại, trong nụ cười có chút lãnh ý: "Còn có thể quan trọng bằng mạng sống của cha và em trai cháu sao?"

Đe dọa trần trụi.

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh, "Không nói chuyện tiền, ông còn muốn lấy không sao?”

“Hoàn Hoàn, cổ phần trên danh nghĩa của ba cháu còn 20%, mỗi năm chỉ lấy hoa hồng, đủ cho cả nhà cháu ăn ngon mặc đẹp, tùy ý tiêu xài.”

Trần Văn Hưng "Cha cháu hiện tại hôn mê bất tỉnh, tình cảm của cháu và Mộ Tư đã tan vỡ, chuyện công ty cháu lại dốt đặc cán mai, nắm trong tay cổ phần nhiều như vậy có ích lợi gì?”

“Trần Văn Hưng, ông đừng khinh người quá đáng.”

Loại lời này ông ta làm sao có mặt mũi nói ra?

Trần Văn Hưng cười cười, ngoảnh mặt làm ngơ trước lửa giận của Thịnh Hoàn Hoàn, "Bác giúp cháu chọn một gia đình tốt, dáng dấp cũng không tệ lắm, nếu cháu đã đến thì cứ gặp đi!"

Dứt lời, liền có hơn ba mươi người đàn ông trưởng thành đi vào.

Bên trong có một người đàn ông chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, khác biệt với mấy người còn lại.

“Phó Bác?”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc mắt một cái liền nhận ra người tới.

Anh ta là quản lý tài chính của công ty tên là Phó Bác, là một người mà ba cô rất tín nhiệm, không ngờ anh ta lại cùng một phe với Trần Văn Hưng.

“Là tôi, không ngờ đại tiểu thư còn nhớ rõ tôi.”

Phó Bác có chút kích động, ánh mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nóng như lửa, không hề che giấu du͙© vọиɠ trong lòng.

Trần Văn Hưng nói, "Hoàn Hoàn, Phó Bác ái mộ cháu đã lâu, cậu ấy có năng lực lại có kinh nghiệm, ngay cả ba cháu cũng tán thưởng cậu ấy.”



“Ba cháu hiện tại đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, trong nhà không có đàn ông thì không được, hôm nay bác sẽ thay ba cháu làm chủ, gả cháu cho Phó Bác.”

“Trần Văn Hưng, sao ông lại có mặt mũi nói ra những lời này?”

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, cố nén tức nói: “Ông cho rằng ông cướp em gái tôi, tôi sẽ mặc ông làm gì thì làm? Ông cũng quá coi thường Thịnh Hoàn Hoàn tôi rồi, chúng ta chờ đó xem đi.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận đùng đùng xoay người đi.

Trước khi đến Trần gia Thịnh Hoàn Hoàn từng nghĩ, chỉ cần Trần Văn Hưng đừng quá phận, vì an nguy của ba và em gái, cô sẽ lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng cô còn quá trẻ, cô vẫn chưa hiểu lòng người, con người một khi đã nổi long tham, làm gì còn biết thương lượng.

Trần Văn Hưng không chỉ muốn 20% cổ phần, thứ ông ta muốn chính là chiếm lấy toàn bộ tài sản Thịnh gia, chỉ cần cô lui một bước ông ta tiến thêm mười bước, cho đến khi đem cả nhà bọn họ gặm ngay cả xương cốt cũng không còn mới bỏ qua.

Mà cô, tuyệt đối sẽ không để Thịnh gia đi đến bước đó.

Nhưng lúc này phía sau truyền đến tiếng khóc non nớt, khiến Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước.

Đó là tiếng khóc của Tiểu Sam Sam, từ khi Sam Sam sinh ra cô đều ở cùng một chỗ với con bé cho nên cô rất quen thuộc với tiếng khóc của con bé.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người, bọn họ định làm gì Sam Sam?

Trần Văn Hưng ung dung cất điện thoại đi, vỗ vỗ hai tay.

Sau đó một người đàn ông cầm một cái hộp xinh đẹp đi vào.

“Hoàn Hoàn, sự kiên nhẫn của bác có hạn, cháu xem món quà này trước đi, sau đó suy nghĩ xem nên trả lời bác thế nào.”

Dứt lời, Trần Văn Hưng liếc người đàn ông một cái.

Người đàn ông cầm hộp đi về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái hộp được đóng gói tinh xảo, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Sau khi mở hộp ra, thứ bên trong làm cho người ta sợ hãi buồn nôn.

Đó là một bàn tay nhỏ của em bé.

Bàn tay nho nhỏ, máu tươi đầm đìa đặt ở trong hộp, nhưng chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đó là một miếng bánh ngọt nhỏ hình bàn tay.

Trần Văn Hưng thu hồi nụ cười giả dối trên mặt, âm độc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dùng khẩu khí ra lệnh nói: "Đêm nay ở lại bồi Phó Bác, qua vài ngày nữa bác sẽ vì hai đứa chuẩn bị một hôn lễ long trọng, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, bác sẽ không bạc đãi cả nhà cháu, nếu không lần sau sẽ không chỉ là miếng bánh ngọt.”

Tối nay ở lại bồi Phó Bác?

A, ngoại trừ lên giường còn có thể bồi như thế nào?

Giữa đàn ông và phụ nữ, không phải chỉ có chuyện vớ vẩn đó sao?