Nhà họ Thịnh.
Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Thịnh gia đại tiểu thư Thịnh Hoàn Hoàn, ở đây có không ít quan to quyền quý.
Gia thế Thịnh gia hiển hách, ở Hải Thành những gia tộc như thế chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ tiếc Thịnh gia đến đời Thịnh Xán này, dưới gối chỉ có một đứa con gái là Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Xán muốn bồi dưỡng Thịnh Hoàn Hoàn thành một nữ cường, có như vậy mới có năng lực tiếp quản gia nghiệp khổng lồ của Thịnh gia trong tương lai.
Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn đến năm mười sáu tuổi tinh thông cầm kỳ thư họa, duy chỉ không có thiên phú làm kinh doanh.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy con số liền choáng váng, không có lần nào thông qua bài kiểm tra mà Thịnh Xán đưa ra.
Rơi vào đường cùng, Thịnh Xán chỉ có thể tính toán trước cho tương lai của Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh gia.
Cho nên mới có bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Hôm nay có rất nhiều các thanh niên trẻ tuổi tài trí hơn người tới tham gia tiệc sinh nhật này.
Vợ chồng Thịnh Xán đứng ở lầu hai, đánh giá chọn lựa các thanh niên trẻ.
Đánh giá một vòng, Thịnh phu nhân chỉ vào một thiếu niên dung mạo xuất chúng nói: "Con xem người kia thế nào, nhiều thanh niên trẻ như vậy, mẹ thấy nó xuất sắc nhất.”
Thịnh Xán nhìn về phía Thịnh phu nhân, sau đó trầm ngâm nói: "Đó là con trai của Lăng gia, tình hình ở Lăng gia phức tạp, nội đấu nhiều năm vẫn không yên tĩnh, gia đình như vậy không thích hợp.”
Thiếu niên kia tên Lăng Tiêu, hắn lạnh lùng đứng ở phía sau một người đàn ông trung niên, mặt không chút thay đổi nhìn mọi người, tính ra hắn trầm ổn hơn với bạn cùng lừa tuổi.
Thiếu niên mười chín tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo xuất chúng, nhất là một thân quý khí bẩm sinh kia, làm cho hắn như hạt đang đứng giữa bầy gà.
Đáng tiếc Lăng gia gia thế phức tạp, Lăng Tiêu tuổi còn nhỏ đã nhận hết sự xem thường của thế nhân, tính cách lạnh lùng ít nói, thật sự không phải lựa chọn tốt.
Thịnh phu nhân nghe chồng nói xong, tiếc nuối dời hai mắt đi, rất nhanh liền tìm được một người mới: "Còn thằng bé kia thì sao, con trai Mộ gia, học tập rất tốt, người thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ ôn hòa.”
Thịnh Xán nhíu mày: "Mộ gia? Em đang nói thắng bé kia?”
“Là người đứng dưới tàng cây Ngọc Lan kia kìa.”
Thịnh phu nhân lại chỉ chỉ, "Hình như tên là Mộ Tư.”
Cuối cùng Thịnh Xán cũng nhìn thấy cậu bé đang đứng dưới gốc cây bạch ngọc lan.
Thanh niên mười tám tuổi gọn gàng sạch sẽ, ôn nhuận như ngọc, môi hồng răng trắng, mắt như sao, giống như bức tranh không nhiễm phàm trần.
Là nó?
Thịnh Xán càng nhíu chặt mày.
Thịnh phu nhân chờ mong nhìn Thịnh Xán, "Thế nào, tôi nghe nói đứa nhỏ này học giỏi, phẩm chất tốt, mọi thứ đều xuất sắc.”
Nhưng Thịnh Xán vẫn lắc đầu, "Không được, tình huống Mộ gia còn phức tạp hơn Lăng gia, hơn nữa năm ngoái nó bị tai nạn cướp đi một chân.”
Đích thực về mọi phương diện, Mộ Tư đều rất xuất sắc, luôn được Mộ gia coi trọng.
Nếu như không phải bởi vì tai nạn xe, sau đó bị Mộ lão gia tử gạch tên ra khỏi danh sách những người thừa kế thì hôm nay hắn cũng sẽ không xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này.
“Cái gì, bị tai nạn xe cướp đi một chân?”
Thịnh phu nhân khó có thể tin nhìn hai chân của thiếu niên: "Nhìn không ra a!”
Thịnh Xán nói: "Nó mang chân giả, chúng ta lại xem những người khác đi!”
Từ sau khi bị tai nạn tính tình Mạc Tư có chút quái gở, tuổi còn nhỏ đã mất một chân, tâm lý phát sinh biến hóa là không thể tránh khỏi, cho nên cũng không nằm trong danh sách dự bị của Thịnh Xán.
Mà giờ phút này, có một thiếu nữ cũng đang từ trên cao nhìn qua cửa sổ, ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm người đang đứng ở dưới gốc cây bạch ngọc lan kia.
Hắn kia rồi!
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới, thiếu niên làm tim cô đập thình thịch suốt hai năm qua, lại có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật của mình.
Ba nói, tất cả các chàng trai ở đây tối này cô đều có thể chọn bất cứ người nào làm chồng tương lai của mình.
Người đó sau này sẽ là chồng của cô, sẽ cùng cô chung sống cả đời.
Trong đó bao gồm cả hắn, đúng không?
Nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tàng cây ngọc lan, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Đây là cảm giác thích một người!
Loại cảm giác này đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì.
Kể từ buổi chiều ngày đầu tiên lên trung học, khoảnh khắc hắn mặc đồng phục thể dục màu trắng chạy về phía cô, khoảnh khắc đó vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô đến tận hôm nay.
Từ đó về sau, sân bóng trở thành nơi cô quẹt thẻ đến mỗi ngày.
Đáng tiếc, sau đó tai nạn xe đã cướp đi một chân của hắn, từ đó về sau cô không còn gặp hắn ở sân bóng rổ nữa, mãi cho đến khi thi tốt nghiệp trung học hắn mới ngồi xe lăn xuất hiện ở trường.
Hắn thi đậu đại học Hải Thành, còn cô tiếp tục học trung học phổ thông, nhưng tin tức về hắn, cô chưa bao giờ bỏ sót.
Khách đã đến, vợ chồng Thịnh Xán đưa Thịnh Hoàn Hoàn xuống lầu.
“Tới rồi tới rồi, mau, mau tới trước mặt Thịnh tiểu thư.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuống lầu, các vị tân khách liền đẩy con trai của mình lên phía trước, tranh thủ lộ mặt nhiều hơn, để cho cô có ấn tượng với con trai của mình.
Lại nói tiếp, Thịnh Hoàn Hoàn rất nổi tiếng ở Hải Thành.
Nghe nói sáng sớm ngày cô sinh ra, toàn bộ hoa của bệnh viện đều nở rộ, bầu trời bệnh viện có một tầng kim quang bao phủ.
Lúc ấy ở Hải Thành có một thầy bói nổi tiếng là Đường Huyền Vũ, cũng đang ở bệnh viện đó dưỡng bệnh.
Lúc ấy ông ta đã nói thẳng trước mặt bạn bè đến thăm mình rằng: "Ấu nữ Thịnh gia mang theo chậu châu báu xuất thế, vận của Thịnh gia sắp đổi, không biết tương lai chàng trai nào sẽ được lợi đây.”
Năm đó Thịnh gia chỉ là một xí nghiệp nhỏ vô danh.
Sau đó Thịnh gia phát triển, chứng minh những lời nói của Đường Huyền Vũ là đúng.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tập đoàn Thịnh Thế đã từ một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì biến thành một công ty lớn ở Hải Thành, có thể nói toàn bộ Thịnh gia phát triển không ngừng.
Những thiếu niên tới tham gia tiệc sinh nhật hôm nay, đều là các anh tài kiệt xuất của các gia tộc ở Hải Thành.
Thịnh gia chọn rể, nếu như thanh niên nào được chọn trúng, tương lai phải ở rể Thịnh gia.
Thịnh phu nhân ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn nhắc tới mấy cái tên, đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn một chữ cũng nghe không lọt, bởi vì trong những cái tên đó không có Mộ Tư.
Thịnh phu nhân dẫn theo Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng, sau đó để cô tự đi nói chuyện với mọi người.
Tính tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt nên cô có rất nhiều bạn bè, các chàng trai cũng nhân cơ hội lấy lòng cô.
đại tiểu thư Thịnh gia chẳng những gia thế tốt, người cũng xinh đẹp, trong những thanh niên này có rất nhiều người nguyện ý ở rể Thịnh gia.
“Cậu mau tới bên cạnh cô ấy đi.”
Tôn Tư Lam thấy thanh niên bên cạnh thờ ơ, mặt lộ vẻ gấp gáp nói: "Lăng Tiêu, cậu phải biết rằng, nếu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, có Thịnh Xán ra mặt giúp đỡ, có lẽ ba cậu có thể bớt ngồi tù vài năm.”
Lăng Tiêu vẫn trầm tư không nói gì.
Tôn Tư Lam lại nói tiếp, "Tôi thấy trong những thanh niên hôm nay tới đây, cậu là người xuất sắc nhất, Thịnh gia đại tiểu thư nhất định sẽ chọn cậu, vì ba của mình cậu mau lại gần cô ấy đi!"
Lăng Tiêu nhìn cô gái được mọi người tâng bốc nịnh nọt, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó cất bước đi tới.
Nhìn bóng lưng thon dài đơn bạc thẳng tắp của Lăng Tiêu, Tôn Tư Lam hài lòng nhếch khóe miệng.
Nếu Lăng Tiêu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, toàn bộ Lăng gia đều sẽ được lợi.