An Vũ Dương cách bọn họ rất gần, hình như đã nghe được những lời nói này, đột nhiên vẻ mặt bình tĩnh của anh ta sụp đổ, nhục nhã như tro tàn.
Gần như vậy, Giang Ninh Phiến cũng có thể nghe được hơi thở bất an của An Vũ Dương.
Đột nhiên, cô lại có cảm giác báo thù, xen lẫn sự chua xót không nói nên lời.
“…”
Giang Ninh Phiến không nói gì, để mặc cho Hạng Chí Viễn bế cô vào một căn phòng nào đó.
Vừa chuyển, cô ở trong lòng của Giang Ninh Phiến nhìn thấy Cô Minh Thành dùng sức đẩy An Vũ Dương từ phía sau khiến cho anh ta đập vào tường.
Hình như An Vũ Dương không cảm nhận được sự đau đớn, anh ta vẫn hướng mặt về phía của bọn họ, có chút cố chấp, sắc mặt xám xịt…
Cô cũng rất muốn biết, nếu như anh ta bị mù vậy thì ánh mắt của anh ta lúc này là như thế nào?
Cô Minh Thành cảm thấy An Vũ Dương có điều gì đó không đúng, đưa tay quơ quơ trước mặt anh ta, thấy anh ta không có phản ứng gì, lập tức chửi mắng một trận: “Này! Sao lại có một kẻ mù lượn qua lượn lại ở đây vậy! Dọn dẹp! Mang anh ta ra ngoài cho tôi! Đừng làm mất hứng thú của cậu Hạng!”
Sau đó, gương mặt của An Thành Dương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Giang Ninh Phiến.
Hạng Chí Viễn bế cô vào trong phòng, còn chưa đóng cửa lại, anh đã ép cô vào bức tường lạnh lẽo mà hôn cô một cách cuồng nhiệt, một tay kéo chiếc váy của cô xuống, tay còn lại giữ lấy tóc cô, không thể chờ đợi lâu anh vội vàng đảo quanh đôi môi cô, cướp đoạt lấy hơi thở của cô…
“Cậu Hạng…”
Giang Ninh Phiến đẩy ngực của anh ra, quay mặt sang chỗ khác hít thở.
Tên xấu xa.
Ngựa giống.
“Sao nào, bị đá nên tức giận rồi à?” Hạng Chí Viễn cười khúc khích, người phụ nữ thù dai.
“Không có.”
“Vậy thì hãy thể hiện cho tôi xem!”
Lời nói thì thầm cùng hơi thở đầy du͙© vọиɠ của anh, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô. Bàn tay anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, ép cô ngẩng đầu lên, rất nhanh lấp đầy đôi môi của cô, hôn một cách mạnh bạo: “Đừng như con vịt chết, hôn tôi!”
“…”
Cằm của Giang Ninh Phiến bị anh giữ chặt, chỉ có thể hé môi đón nhận nụ hôn của anh.
Đột nhiên khuôn mặt xám xịt của An Thành Dương xuất hiện ở trước mặt cô… khiến cô không khỏi sinh ra một tia kháng cự.
Cô không thể tiếp tục hôn.
Cô thực sự không thể tiếp tục hôn.
“Còn nói là không giận tôi sao?” Hạng Chí Viễn nhạy cảm cảm nhận được sự phản kháng của cô, lập tức hôn tới tấp lên môi cô, dồn hết tất cả hơi thở của anh vào trong miệng cô.
Anh muốn cô hoàn toàn đầu hàng anh.
Sau đó một số đàn em bước vào, trải một tấm thảm trên sàn rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô rồi đẩy cô ngã xuống thảm, lớp nhung trắng dài trên thảm xẹt qua làn da của cô, rõ ràng là mềm mại nhưng lại không cảm thấy thoải mái.
Người đàn ông kiêu ngạo cướp đoạt đi tất cả của cô, Giang Ninh Phiến nhỏ bé nằm bên dưới cơ thể anh chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo anh, thật đáng buồn là cô bị anh ** đến nỗi khiến cô càng ngày càng không kiềm chế được…
Một động tác nhỏ cũng đủ khiến cô hóa thành nước.
“Ưm…”
Bỗng nhiên cơ thể Hạng Chí Viễn đi vào, Giang Ninh Phiến bị đau, đầu óc trống rỗng, những đầu ngón tay sắt nhọn nắm lấy vai anh cào cấu.
“Giống như một con mèo hoang.”
Hạng Chí Viễn nhíu mày, lấy tay cô xuống, cúi đầu dùng đầu lưỡi nóng hổi liếʍ lòng bàn tay mềm mại của cô: “Sau này không được cào tôi nữa."
Cô là người phụ nữ đầu tiên dám cào anh.
Những người tình khác sợ không khiến anh vừa lòng, buông lời nói nhỏ nhẹ còn không kịp, nhưng cũng chỉ có cô.
Cũng chỉ có một mình cô, đã nửa năm rồi anh vẫn không hề cảm thấy chán.
Trông cô rất giống Tiêm Tiêm…
Hạng Chí Viễn chợt nghĩ đến, sau đó cúi đầu điên cuồng giữ chặt đôi môi cô, Giang Ninh Phiến chỉ biết nhắm chặt mắt lại tận hưởng nó.
Tận hưởng sự điên cuồng của Hạng Chí Viễn.
Tận hưởng sự tự tôn của bản thân dần dần biến mất.
Tận hưởng tất cả sự khó xử và hận thù…