Hạng Diêu Linh biết công việc rất quan trọng, tuy rằng quan trọng ở đâu thì cô bé không biết.
Hạng Chí Viễn trừng mắt với Giang Ninh Phiến, miệng ép ra một chữ: “Được!”
Người phụ nữ này được lắm.
Câu này, Hạng Diêu Linh nghe hiểu, gương mặt nghiêm túc, đôi tay nhỏ sờ mặt Hạng Chí Viễn: “Ba không được hung dữ, hung dữ không phải đứa trẻ ngoan.”
“Biết rồi.”
Hạng Chí Viễn gần như nghiến răng nói.
Hai năm rồi, hai năm anh chưa gặp con gái nên rất đáp ứng yêu cầu của con gái.
"Ba giỏi."Hạng Diêu Linh vui vẻ cười, chu môi hôn lên má anh một cái, ướt nhẹp, nhớp nháp.
Bỗng chốc mặt Hạng Chí Viễn đen lại: “Con có đánh răng súc miệng không đó?”
Bảo mẫu bên cạnh trả lời: “Vẫn chưa, cô hai vừa dậy đã đòi xuống đây.”
“…”
Hạng Chí Viễn nghe vậy thì mặt đen hơn.
“Hì hì.”
Giang Ninh Phiến đứng đó nhìn mặt đẹp đẽ của Hạng Chí Viễn đen hơn đít nồi thì bất giác, tay che miệng, đôi mắt xinh đẹp cong lên, mắt hiện lên ý cười.
Chứng sạch sẽ của anh vẫn nặng như vậy, hai năm rồi mà cũng không sửa đổi.
Hạng Chí Viễn buồn bực trừng mắt nhìn Giang Ninh Phiến, cô đứng đó mỉm cười, nét cười trong mắt lấp lánh chói mắt anh.
“Cười gì mà cười!”
Hạng Chí Viễn gào cô một câu rồi bế Hạng Diêu Linh đi.
Sau khi Hạng Diêu Linh ra tay, Hạng Chí Viễn coi như phối hợp, cuối cùng giao lịch trình ra và để bọn họ lắp máy giám sát khắp biệt thự.
Cả ngày, Hạng Chí Viễn đều ở nhà với Hạng Diêu Linh, không đi ra ngoài.
Điều này khiến hành động bảo vệ của họ tương đối dễ dàng một chút.
Hoàng hôn buông xuống, Giang Ninh Phiến và một đồng nghiệp nữ tuần tra bên ngoài biệt thự, đồng nghiệp đó nhìn Giang Ninh Phiến liên tục, nhìn liên tục…
“Có vấn đề gì thì hỏi đi.”
Giang Ninh Phiến hiểu các đồng nghiệp đều nhịn cả ngày trời rồi.
“Không có gì không có gì.” Đồng nghiệp nữ đó lập tức cười ha ha: “Con nít mà, lúc nhỏ tôi cũng chạy khắp nơi gọi ba ba, ha ha ha.”
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười, thản nhiên nói: “Hạng Diêu Linh là con gái của tôi và Hạng Chí Viễn, vừa tròn hai tuổi.”
“…”
Đồng nghiệp nữ đi bên cạnh cô, miệng mở to đến mức nhét vừa hai cái trứng.
“Chuyện này tôi đã báo với cấp trên, cấp trên đồng ý tôi mới đến.” Giang Ninh Phiến nói, vì thế cô mới chắc chắn hơn là Hạng Chí Viễn gọi đích danh cô đến.
Nếu không, cấp trên rất nhạy cảm, sao có thể để cô đến, e là Hạng Chí Viễn động tay động chân ở giữa.
“…”
Miệng của đồng nghiệp nữ đã hoàn toàn không thể khép lại, ngây người nhìn cô.
“Cô yên tâm, tôi làm việc công tư phân minh. Hơn nữa tôi và Hạng Chí Viễn đã chia tay từ hai năm trước, ai cũng có cuộc sống riêng, bây giờ anh ta cũng có bạn gái quen lâu năm.” Giang Ninh Phiến nói.
“Vậy, vậy sao?” Đồng nghiệp nữ bày ra biểu cảm thế giới của các người quá phức tạp.
Dứt lời, vài chiếc xe riêng từ bên ngoài chạy vào, dừng ở đó, tài xế đồng phục chỉnh tề đi xuống, cung kính mở cửa xe.
Một đôi chân dài trắng ngần bước xuống xe, đôi giày cao gót gần mười lăm cm chạm đất trước.
“Woa, Ninh Phiến, chân này và chân cô y hệt nhau.” Đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh Giang Ninh Phiến nói.
Tia u ám xẹt qua trong mắt Giang Ninh Phiến.