Chương 50: Không chịu nổi sự cám dỗ vật chất

“Không phải các anh giám sát ở bên ngoài nhà họ Hạng quanh năm sao?”

“Hỗn tạp nhiều người quá, tôi cần biết trong đó có ai là người thân tín của Hạng Chí Viễn.”

“Cái này thì tôi không chắc.” Giang Ninh Phiến nhớ lại những người mà cô đã gặp trong nhà họ Hạng nửa năm qua, sau đó nói: “Nhưng có hai người có thể tiến vào văn phòng của Hạng Chí Viễn bàn chuyện bí mật với tần suất rất nhiều, theo thứ tự là Phi Hổ - Khương Phú Chiếu, Liệp Báo - Cố Cảnh Thâm."

Hai người đó ở trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh, họ đều là những nhân vật lớn rất có tiếng tăm trong giới.

Nhưng ở trước mặt Hạng Chí Viễn, họ chịu cúi đầu khom lưng hơn bất cứ ai khác.

Thêm cả Cô Minh Thành, có thể coi bọn họ là ba con chó trung thành của Hạng Chí Viễn.

Ngay cả những biệt danh cũng là tên loài động vật khiến những kẻ tay sai như bọn họ càng trở nên có khí thế hùng hổ hơn.

“…”

An Vũ Dương lại im lặng.

Cô nghĩ rằng anh ta không hài lòng với thông tin ít ỏi của cô, Giang Ninh Phiến hờ hững nói: “Xin lỗi, Hạng Chí Viễn rất cẩn thận. Cho dù tôi ngủ với anh ta nửa năm nhưng có nhiều chuyện tôi không thể hỏi được.”

Đối với Hạng Chí Viễn, cô chỉ là một món đồ trên giường để anh tùy ý sử dụng mà thôi.

Nếu anh vui vẻ thì trêu đùa hai lần, còn nếu anh không vui thì trực tiếp đá một cước ra ngoài, ngay cả nói cũng lười nói thêm một câu.

“…”

Lúc này, An Vũ Dương không chỉ im lặng mà sắc mặt anh ta trở nên đặc biệt khó coi.

Anh ta đứng đó không nói lời nào, khuôn mặt luôn tươi cười lúc này lại căng cứng, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài gần như che khuất đôi mắt của anh ta, đôi môi mím chặt có chút tái nhợt.

“Anh sao vậy? Anh lại khó chịu ở đâu?” Sự im lặng kéo dài khiến Giang Ninh Phiến không khỏi đau lòng.

An Vũ Dương bị mù từ khi sinh ra và cơ thể của anh ta vẫn luôn không được tốt lắm.

Anh ta đã uống rất nhiều loại thuốc đông y và tây y nhưng không loại nào có hiệu quả rõ rệt.

“Không có.”

An Vũ Dương lắc đầu, đi sang bên cạnh, sờ soạng đến giường rồi chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt vẫn rất kém.

Giang Ninh Phiến đi tới gần anh ta, lo lắng nhìn anh ta nói: “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

“Đừng đi ra ngoài nếu anh cảm thấy không thoải mái…”

“Nửa năm rồi không có tin tức của cô…”

Anh ta ngồi ở trên giường, lưng hơi cúi xuống, mặt hướng về phía cô, anh ta nhẹ nhàng ngắt lời cô, như thể trong lời nói có chút lưu luyến…

“…” Trái tim Giang Ninh Phiến bị đâm một nhát thật mạnh, nhói đau đến mức cô không kịp thời phòng bị.

Là để ý sao? Anh ta vẫn quan tâm chuyện có tin tức của cô hay không ư?

Dù sao cũng chỉ đơn giản là một câu nói…

Đối mặt với An Vũ Dương, lúc nào Giang Ninh Phiến cũng luôn có rất nhiều những suy nghĩ lung tung, nên nhất thời cô không biết làm thế nào để tiếp lời nói của anh ta.

“Cô gầy đi sao?” Đột nhiên An Vũ Dương mở miệng nói, hỏi một câu không liên quan đến việc chính.

Giang Ninh Phiến xoa mặt của mình trong vô thức.

Gầy, đó là đương nhiên.

Dưới sự hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác của Hạng Chí Viễn, làm sao cô có thể vẫn đẫy đà được.

“Không có.” Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.

Rõ ràng là cô nên hận anh ta, nhưng…

“Thật sao?” An Vũ Dương nhìn về phía trước và nhẹ giọng hỏi ngược lại, nhẹ nhàng giống như lông vũ bay qua.

“Đúng vậy, Hạng Chí Viễn giàu có không ai sánh bằng. Bình thường tôi đều mặc những hàng hiệu quốc tế nổi tiếng, chưa cái nào là chưa dùng qua. Làm móng tay tiêu đến hàng triệu mà anh ta cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.”

Giang Ninh Phiến ngồi vào bên cạnh anh ta cố ý tự giễu rằng: “Loại phụ nữ như tôi là người không thể cưỡng lại sự cám dỗ vật chất. Thực sự lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ yêu anh ta.”

“…”

Khuôn mặt An Vũ Dương lại trở nên khó coi, khó coi giống như một người bệnh, trắng bệch không khác gì tờ giấy.

Giang Niên Phiến mềm lòng, không nói thêm gì nữa.

Thậm chí cô còn có một chút hy vọng rằng anh ta đang ghen với những gì cô nói. Anh ta có thích cô chút nào không?

Chỉ cần một chút thôi, cô cũng không mong đợi nhiều.