“Ưm… Ư…”
Một người phụ nữ chỉ mặc bộ bikini đang đè trên người anh, quay lưng về các cô.
Hạng Chí Viễn híp mắt, trên khuôn mặt lẳиɠ ɭơ không có một chút cảm xúc nào, vui buồn đều không hiện lên nét mặt.
Sống động như thật.
Người đàn ông này mới vừa tỉnh lại đã bắt đầu mây mưa rồi? Thật là giỏi!
Thể lực đủ tốt.
Giang Ninh Phiến nhìn cảnh tượng này mà cạn lời, còn Tình Tình định đóng cửa nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt cô ta đỏ bừng khom lưng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cậu Hạng! Thành thật xin lỗi cô Elena!”
Cô gái này…
Đáng lẽ không bị phát hiện.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn hé mắt, lạnh lùng u ám nhìn về phía bọn họ.
“Ai vậy, sao không thức thời thế này?”
Người phụ nữ ngồi trên người Hạng Chí Viễn quay đầu, cũng không ngại bản thân mình đang mặc bộ đồ “Mát mẻ”, ánh mắt nhìn các cô đầy bất mãn, trách móc các cô phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Thì ra người đẹp rơi xuống giường ngày hôm đó chính là cô ả Elena, người phụ nữ mà Hạng Chí Viễn cưng chiều nhất.
So sánh như vậy, Giang Ninh Phiến mới phát hiện người phụ nữ đó còn chẳng đẹp bằng Hạng Chí Viễn.
Gương mặt của Hạng Chí Viễn… Quả thực là đẹp đến trái ý trời, nhưng cố tình khí chất trên người anh lại không làm mất đi sự nam tính, khi phối hợp lại với nhau cũng rất hòa hợp.
“Còn chưa cút ra ngoài, chờ tôi nổi cáu sao?”
Hạng Chí Viễn dựa lên thành giường, bàn tay to lướt trên cơ thể người phụ nữ mặc bikini, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn lướt qua các cô. Trên mặt anh có vẻ mất kiên nhẫn, không thèm dừng lại trên mặt Giang Ninh Phiến quá một giây.
“Vâng, cậu Hạng.”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh gật đầu, duỗi tay đóng cửa lại, ngăn cách không khí mập mờ ở bên trong.
Giây tiếp theo, cô không khỏi thở phào một hơi.
Nhìn dáng vẻ, có lẽ Hạng Chí Viễn đã quên cô là ai.
Cũng đúng, anh chính là một con ngựa giống, có nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, hơn nữa cũng đã qua nửa tháng, làm sao anh có thể nhớ rõ cô được.
Cô đã nghĩ nhiều rồi.
Như vậy thì tốt, bị giam lỏng trên chiếc máy bay tư nhân này nửa tháng, bây giờ Hạng Chí Viễn đã tỉnh, có lẽ phòng thủ sẽ nới lỏng hơn một ít, cô sẽ có cơ hội chạy thoát…
“Làm sao bây giờ? Ninh Phiến.” Tình Tình sợ tới mức vừa vỗ ngực vừa nói, khuôn mặt đỏ ửng: “Có khi nào cậu Hạng sẽ gϊếŧ chúng ta hay không? Anh ấy ghét nhất là bị quấy rầy. Tiêu rồi, nhất định tối nay tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”
Bây giờ mới biết sợ, nếu cô ta không lên tiếng thì Hạng Chí Viễn cũng sẽ không phát hiện các cô…
Giang Ninh Phiến đảo mắt, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
“Cô sợ như vậy sao?” Giang Ninh Phiến thử hỏi: “Vậy buổi tối tôi ngủ chung với cô?”
“Được được.”
Tình Tình vội đáp lời ngày, rồi nhìn cô nở một nụ cười vô cùng hồn nhiên.
Giang Ninh Phiến nhìn cô ta, khóe môi không nhịn được mà hơi cong lên.
Không giống với thân phận xấu hổ bị trói đến đây, phòng nữ giúp việc của Tình Tình không có camera theo dõi, chạy thoát từ chỗ đó dễ dàng hơn nhiều.
Hy vọng chạy trốn đã bày ra trước mắt.
Máy bay tư nhân của Hạng Chí Viễn được trang trí hết sức xa hoa, cũng có rất nhiều phòng tắm, đến cả người giúp việc như Tình Tình cũng có phòng tắm riêng.
Đã nửa tháng nay Giang Ninh Phiến chưa tắm rửa thoải mái, việc đầu tiên khi vào phòng Tình Tình đó là tắm rửa.
Trong phòng tắm, sương trắng mờ che phủ trên tấm kính thủy tinh trong suốt, mơ hồ nhìn thấy dáng người của Giang Ninh Phiến.
Nước tuôn ra từ vòi hoa sen, Giang Ninh Phiến vuốt mái tóc dài ướt đẫm ra phía sau, khóe môi hơi cong lên nụ cười đầy tự tin.
Cô không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này lâu thêm một phút nào nữa.
Chờ đến nửa đêm, khi tinh thần của con người hạ xuống mức thấp nhất, cô mới có cơ hội chạy trốn.
Có điều là không biết nếu cô chạy trốn thì Tình Tình có bị trừng phạt hay không.
Giang Ninh Phiến mặc áo choàng tắm vào, nhìn tấm gương hít sâu một hơi, thay đổi bộ dáng thành người hiền lành. Cô nở một nụ cười vô hại rồi đẩy cửa bước ra ngoài: “Tình Tình, tôi tắm xong rồi, đến cô đó.”