Từ hôm nay trở đi, cô cũng hoàn toàn đừng nghĩ sẽ được yên bình!
…
Đêm về khuya thật sự yên lặng.
Biệt thự đơn lập bên hồ chỉ toàn một màu đen, không hề có ánh sáng.
Trên giường trong phòng ngủ chăn được gấp gọn gàng chỉnh tề, không có người ngủ, trước tủ đầu giường ở bên cạnh, một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên mặt đất.
Giang Ninh Phiến co mình cuộn thành một đống ngồi dưới đất, vùi đầu, trên cánh tay trắng nõn ôm vịt bông nhỏ màu vàng.
Cô ngồi ở trong đêm đen.
Cô độc đến nỗi chỉ còn lại có một mình cô.
Cả căn biệt thự trống không, không còn nghe thấy tiếng của Chuông Nhỏ, cũng không nghe được tiếng cười khúc khích của Hạng Diêu Linh nữa.
Thì ra, thiếu đi giọng nói non nớt của Hạng Diêu Linh, cả nhà lại yên tĩnh đến như vậy, yên tĩnh giống như đã chết.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong phòng ngủ.
Lúc này, đã là hai giờ sáng.
Giang Ninh Phiến chậm rãi nâng mặt lên, trên khuôn mặt là nước mắt đã được lau đi, vài sợi tóc dính ở trên mặt, đôi mắt ở trong đêm đen có vẻ đỏ đậm.
Cô cầm lấy điện thoại: “Alo?”
Giọng nói nghẹn ngào.
“Giang Ninh Phiến, nghỉ phép của cô bị cấp trên hủy bỏ, trở về về đơn vị đi.” Giọng nói của đồng nghiệp truyền tới.
Hiện giờ Giang Ninh Phiến đã hoàn toàn không có tâm trạng mà về đơn vị: “Cấp trên đã đồng ý nghỉ phép, sao giờ lại muốn tôi về đơn vị?”
Cô cũng chỉ có thể bị đặt đâu ngồi đấy sao?
“Bên chỗ Hạng Chí Viễn phái người tới báo cảnh sát, ở Hồng Cảng có mai phục lọt vào, nhờ cảnh sát bảo vệ.” Đồng nghiệp nói: “Ý của cấp trên là vụ bắn súng này ngay từ đầu đã là do cô đảm nhiệm, nên giao cho cô dẫn người đi bảo vệ, nhất định phải bắt được kẻ giật dây phía sau đấy.”
Hai mắt đỏ bừng của Giang Ninh Phiến đờ ra, vịt bông nhỏ màu vàng trong tay chậm rãi rơi xuống: “Bảo vệ Hạng Chí Viễn?”
“Đúng vậy, vừa mới ra lệnh xuống dưới, cô sẽ về đơn vị chứ?”
Đồng nghiệp không chắc chắn lắm mà hỏi.
Giang Ninh Phiến ngây người hai giây, sau đó lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng nói: “Về chứ! Tôi sẽ lập tức về đơn vị! Bây giờ tôi sẽ trở về tổ chức đội ngũ!”
Bảo vệ Hạng Chí Viễn.
Là cô sẽ có thể nhìn thấy con gái.
Thật tốt quá…
Cô còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại con gái nữa.
Giang Ninh Phiến vội vàng ném điện thoại xuống, lấy một cái va ly ra, tùy tiện lấy vài bộ đơn giản và thường phục vận động từ trong tủ quần áo, lại lấy không ít váy áo của Hạng Diêu Linh vào trong trong hành lý.
Kéo khóa của hành lý lại xong, Giang Ninh Phiến cầm lấy điện thoại kéo hành lý rời khỏi biệt thự.
Tới cục cảnh sát, Giang Ninh Phiến nhanh chóng cho tập hợp những đồng nghiệp có thân thủ không tồi.
Người có thể dám ra tay với Hạng Chí Viễn nhiều lần, chắc chắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì.
Ô tô màu đen chậm rãi chạy, lúc đến biệt thự của nhà họ Hạng, Giang Ninh Phiến ngồi ở ghế phụ lật tài liệu trong tay, nghe giọng đồng nghiệp từ phía sau truyền đến…
“Ôi mẹ tôi ơi, Hạng Chí Viễn mới tới Hồng Cảng bao nhiêu ngày, đã mua biệt thự xa hoa như vậy.”
“Chỗ này đắt đỏ lắm đấy, hồi trước lúc chưa bán tôi đã xem ở trên tin tức, bên trong có bể bơi tư nhân, đằng sau có sân gôn, không phải là người bình thường cũng có thể mua được đâu.”
“Nghĩ cũng hay, Hạng Chí Viễn cũng không phải là nhân vật đường hoàng, chúng ta lại phải đánh cược tính mạng ra bảo vệ anh ta, đúng là buồn cười.”
“Ngày nào anh chưa bắt được chứng cứ phạm tội của anh ta, thì ngày ấy cũng chưa thể nói là anh ta phạm pháp.”
“Mẹ nó, nhiều vệ sĩ như vậy, lại còn muốn nhờ cảnh sát chúng ta bảo vệ?”
“Thôi, đừng nói nữa, xuống xe đi.”
“…”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến ngước mắt nhìn ra bên ngoài, trông thấy một tòa biệt thự to lớn, bậc thang trước biệt thự rất cao, hai bên bậc thang đều có không ít vệ sĩ khoanh tay mà đứng.
Giang Ninh Phiến từ trên xe đi xuống lại bỗng nhiên có chút chùn bước.