Chương 47: Tôi không thích ép mua ép bán

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn không coi ai ra gì cắn lên môi cô, vừa ôm lấy lưng của cô vừa vuốt ve thân thể mềm mại của cô: “Vậy thì chúng ta làm chút chuyện không buồn ngủ đi. Phía sau này có một căn phòng tách biệt.”

Phòng tách biệt?

Đồ lưu manh!

Trong lòng Giang Ninh Phiến thầm chửi nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nhẹ giọng thì thào nói: “Cậu Hạng, nơi đây là nhà thờ, là nơi ở của các linh mục và nữ tu, là nơi thiêng liêng.”

“Ở một nơi linh thiêng vi phạm điều cấm mới kí©h thí©ɧ.”

Hạng Chí Viễn nhíu mày với vẻ tức giận, dùng ngón tay thon dài của anh vuốt ve cằm cô, rồi giữ chặt môi cô mà hôn thật sâu.

Không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Dường như chỉ có hai người họ ở trong nhà thờ rộng lớn này, còn những người khác chỉ như là cảnh vật.

“Có vẻ như chúng ta làm phiền cậu Hạng rồi, ha ha.” Thường Cao Chính ngồi ở trên ghế sô pha bên kia vừa nói vừa cười đùa cùng với những người đàn ông khác.

Cô Minh Thành cũng cười theo.

“Vậy thì, chúng ta hãy bàn công việc chính trước.” Đột nhiên Thường Cao Chính đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, sau đó anh ta lấy một cây bút máy từ trong túi ra: “Lần này chúng tôi mang cho cậu Hạng một số thứ tốt, là hàng mới đấy.”

Giang Ninh Phiến vẫn bị Hạng Chí Viễn hôn, cô xoay người trên đùi anh như thể tùy ý quay sang nhìn xem, đó là một cây bút máy màu xanh lam.

Cô Minh Thành nhận lấy rồi vặn nắp bút ra, từ bên trong bút máy đổ ra một ít bột màu trắng trên mu bàn tay, anh ta cúi đầu hít một chút, hai mắt sáng lên: “Đúng là hàng mới.”

Ma túy?

Đột nhiên tay của Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn kéo mạnh, cứ đưa ra ngoài như vậy.

Ngay lập tức Cô Minh Thành đổ một ít bột trắng vào lòng bàn tay cô.

Hạng Chí Viễn kéo tay cô về rồi anh cúi đầu, khuôn mặt tiến đến lòng bàn tay của cô, anh chỉ ngửi nhẹ chứ không hít vào …

Hơi thở anh phả vào lòng bàn tay cô khiến cô có chút ngứa ngáy.

“Thơm không?” Giang Ninh Phiến giả vờ không biết gì, cô cúi đầu muốn ngửi thử xem có phải là ma túy hay không.

“Bốp”

Hạng Chí Viễn dứt khoát đánh mạnh vào tay cô khiến tất cả bột phấn rơi vãi hết trên mặt đất.

Bàn tay của Giang Ninh Phiến đau rát.

Lực tay thật mạnh.

“Thứ gì cũng dám đυ.ng à?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt anh lộ vẻ đáng sợ.

“Tôi không động vào là được chứ gì.” Giang Ninh Phiến cười.

“Ừm.”

Hạng Chí Viễn nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đưa tay mở chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn của cô, lấy khăn giấy ướt ở bên trong ra, anh lau đi lau lại nhiều lần lòng bàn tay của cô cho đến khi hoàn toàn hết mùi.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận đó của anh … như thể anh sợ cô bị dính phải ma túy.

Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm vào con ngươi sẫm màu của anh, có chút ngơ ngẩn.

“Cậu Hạng …” Thường Cao Chính và những người đàn ông kia do dự nhìn anh, chờ đợi anh nói muốn hay không.

Hạng Chí Viễn vẫn không trả lời ngay lập tức.

Anh liên tục lật kiểm tra bàn tay của Giang Ninh Phiến rồi mới chậm rãi nói: “Tôi muốn tất cả hàng hóa của các anh."

“Cậu Hạng không hổ là người làm việc lớn.”

Những người đàn ông kia rối rít cười lấy lòng.

Như thể họ nhìn thấy được một khoản tiền lớn đang tung bay ở trước mắt.

“Đổi lại, tôi muốn phương pháp điều chế và nguồn nguyên liệu mới được thêm vào trong phương pháp điều chế.” Bất chợt Hạng Chí Viễn nói thêm.

“…” Tất cả mọi người đều không cười nổi nữa: “Cậu Hạng, chúng tôi cho anh phương pháp điều chế như vậy thì anh em chúng tôi đâu còn đường làm ăn.”

“Bán hay không tùy các anh.”

Hạng Chí Viễn ôm lấy Giang Ninh Phiến, rõ ràng từng chữ trong câu nói đều rất khiêm tốn, nhưng lại tỏa ra sự uy hϊếp lạnh lùng, cả người toát ra uy lực khống chế tất thảy mọi thứ.

Giọng điệu lạnh lùng của anh chính là lời uy hϊếp trần trụi nhất.

Hiển nhiên nếu họ dám nói không bán nữa, thì họ cũng đừng mong còn đường ra khỏi đây.

Đám người cứng đờ ra đó.

Đột nhiên Hạng Chí Viễn quay đầu nắm cằm của Giang Ninh Phiến, giống như nắm lấy một món đồ chơi, khóe môi anh nhếch lên tà ác nói: “Trước giờ Hạng Chí Viễn tôi đây không thích ép mua ép bán, trừ phụ nữ.”