Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 46: Tôi phát hiện rằng anh buồn ngủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Ninh Phiến đè nén suy nghĩ lùi bước: “Đúng vậy, cậu Hạng nói gì cũng đúng.”

Cô càng ngày càng biết nói năng bịa đặt rồi.

“Ừm.”

Hạng Chí Viễn hài lòng hôn lên môi cô, buông tha cô rồi dựa vào chợp mắt ngủ.

Giang Ninh Phiến nhìn khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của anh, ánh mắt cô dần dần nhòa đi.

Hạng Chí Viễn là một người đàn ông buồn vui thất thường, khi anh muốn cô ngoan ngoãn thì cô phải nghe lời như một con mèo ngoan, nhưng thỉnh thoảng anh lại thích một người phụ nữ vừa từ chối lại ra vẻ mời chào, cô còn bị anh bắt làm một con mèo hoang mấy lần…

Đây chính là thú vui tình thú cấp độ thấp của một thủ lĩnh Địa Ngục Thiên.

Cô đối phó vô cùng mệt mỏi và nhục nhã.

Tài xế đậu xe trước nhà thờ lớn nơi có bức tường đỏ cột trắng.

Đáng lẽ vào buổi sáng lúc này, nhà thờ phải âm vang bởi những tiếng cầu nguyện, nhưng lúc này cả nhà thờ lại vô cùng hiu quạnh, xung quanh không có lấy một bóng người.

Hoàn cảnh rất kín đáo.

Xem ra ngày hôm nay cô không thể truyền tin tức ra ngoài được.

Ẩn núp bên người Hạng Chí Viễn thật sự rất khó khăn, anh quá cẩn thận.

“Ầm …”

Hai người đàn ông đẩy hai cánh cửa đồ sộ nguy nga của nhà thờ ra.

Trong mái vòm trống trải của nhà thờ không có một ai, nhưng lại có những tiếng cười của phụ nữ và tiếng nhạc khiêu vũ sôi động truyền tới.

Giang Ninh Phiến nhìn ra xung quanh, chỉ thấy những chiếc bàn tự chọn đồ ăn đặt trước thánh giá của Đức Thánh Cha uy nghiêm. Hương thơm của thức ăn ngon tràn ngập, rất nhiều trang phục dạ hội của phụ nữ hoặc âu phục, vest, tuxedo của đàn ông ở khắp nơi.

Ánh sáng của mái vòm rực rỡ và đổi màu.

Bên ngoài nhà thờ vẫn yên tĩnh như thường, còn ở bên trong thì mọi người trò chuyện, cụng ly kết giao và cười nói rất rôm rả.

Ở trung tâm là các cặp đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ trong những bộ trang phục đẹp đẽ, đâu đâu cũng là hình ảnh xa hoa phung phí của giới thượng lưu.

Nơi đây giống như một bữa tiệc khiêu vũ.

Một bữa tiệc khiêu vũ trong một nhà thờ thiêng liêng? Hơn nữa còn là vào buổi sáng.

Đám người này thật là nhàn rỗi không có việc gì …

Giang Ninh Phiến tự giễu trong lòng, mấy người đàn ông đang ngồi trước tượng Đức Mẹ uống rượu chợt tiến về phía này.

“Cậu Hạng đến rồi, Thường Cao Chính vô cùng vinh hạnh."

Một người đàn ông mang giọng Hồng Cảng cười lớn tiếng nói và cúi chào với Hạng Chí Viễn.

Những người đàn ông đi cùng anh ta cũng tới tấp đến cúi đầu chào hỏi anh.

“Ừm.”

Hạng Chí Viễn vô cảm gật đầu qua loa, choàng tay ôm eo của Giang Ninh Phiến rồi đi đến góc phòng.

Trong góc nhà thờ, vài đàn em của anh nhanh chóng mang một bộ ghế sô pha bằng da thật sạch sẽ đến.

Sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.

“Cậu Hạng, đây đều là các ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng.” Người Hồng Cảng tên Thường Cao Chính nói.

“Ôi chao, chê cười rồi… Ai dám xưng là ông lớn trước mặt cậu Hạng đây chứ. Cậu Hạng, tôi là Trần Tạ Hoa đến từ xã đoàn Hồng Hưng.”

“Tôi đến từ xã đoàn Thái Hoa …”

“Người ta nói rằng cậu Hạng sẽ không dễ lộ mặt. Vậy nên thật sự là phước đức ba đời khi tôi được nhìn thấy cậu Hạng ngày hôm nay.”

“…”

Sau một hồi trò chuyện, Giang Ninh Phiến đã biết được thân phận của họ.

Họ đều là những ông lớn của xã đoàn Hồng Cảng, tùy tiện tìm kiếm trên bất kỳ trang nào thì đứng đầu các bản tin đều là tin tức của xã đoàn đó.

Vậy mà tất cả đều tập trung ở đây.

“Ừm.”

Hạng Chí Viễn chỉ ngồi một bên nghe, vẻ mặt biểu cảm lạnh lùng không nói gì, đảo mắt nhìn về phía chân của Giang Ninh Phiến, ánh mắt thâm sâu.

Giang Ninh Phiến đã hiểu ánh mắt của anh là có ý gì, vì vậy cô đứng lên ngồi vào trong lòng anh, choàng tay ôm lấy cổ anh rồi ghé vào sát tai nói với anh rằng: “Hình như cậu Hạng không thích nơi này?”

“Sao cô biết?”

Không thèm đếm xỉa gì đến những ông lớn của các xã đoàn đó, Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt và hỏi, khóe môi cong lên cười nhạt.

“Tôi phát hiện rằng anh đang buồn ngủ.” Giang Ninh Phiến trầm giọng nói.

Cô đã ở bên cạnh anh nửa năm, lúc mà anh nhàm chán thì con ngươi cũng lười đến mức không thèm động, tưởng là tư thế lười biếng nhưng thực ra là đang buồn ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »