“Đôi giày này thế nào?” Giang Ninh Phiến ngồi xổm dưới chân anh hỏi.
Hạng Chí Viễn nhìn lướt qua, cổ họng thốt ra một âm tiết: “Ừ.”
Không có phản đối.
Đôi chân thon dài của anh vẫn đung đưa, chuyển đến trước mặt cô.
Dáng vẻ uy nghiêm của một cậu chủ.
Giang Ninh Phiến cam chịu số phận nâng chân anh lên, giúp mang giày vào.
Giống như một người giúp việc hèn mọn, cô cũng tự xem thường mình.
Vừa thay xong, cằm của cô bị mũi giày sạch sẽ để lên, Hạng Chí Viễn cầm tạp chí trên tay, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Sao vậy? Cậu Hạng?”
Mũi giày đặt lên cằm khiến cô có chút khó chịu.
Trước hành động nhục nhã này, cô cũng không lạnh mặt xuống, vẫn treo nụ cười thản nhiên nhìn anh.
Hôm nay cô phải dựa vào anh để rời khỏi nhà họ Hạng.
Hạng Chí Viễn liếc mắt quan sát khuôn mặt cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Đổi màu son khác, nhìn không đẹp.”
Một câu nói bình thường nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
“Đã biết.”
“Cười một cái xem nào.”
“Được, cậu Hạng.” Giang Ninh Phiến ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong, nhưng hai tay lại âm thầm siết chặt quả đấm, vô cùng tức giận.
“Ừm, đi trang điểm đi.”
Lúc này Hạng Chí Viễn mới buông tha cho cô, lại cúi đầu xem tạp chí.
“…”
Biếи ŧɦái.
Trước khi lên đường, Giang Ninh Phiến trang điểm xong, bước đến phòng khách ôm cánh tay Hạng Chí Viễn.
Cô Minh Thành và một đám đàn em đã chờ sẵn ở đó, ai nấy đều thuần thục lắp ráp súng lục trong tay.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh liếc nhìn, lòng thầm hiểu rõ, đây là khẩu súng lục do Đức sản xuất, mẫu mới, tuy chỉ là súng lục nhưng lại có tầm bắn khá xa.
“Lên đường!”
Cắm súng lục vào thắt lưng, Cô Minh Thành hô lên, mái tóc ngắn màu trắng bạc bay lất phất. Đó là kiểu tóc mới của anh ta, trông có vẻ cũng không hẳn là theo xu hướng.
“Vâng.”
Tất cả đàn em ngay ngắn bước ra khỏi phòng khách, đứng bên cạnh một dàn xe thể thao.
Mỗi lần Hạng Chí Viễn ra ngoài đều phô trương hệt như tổng thống, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt.
Nhưng trong mắt Giang Ninh Phiến chỉ có hai chữ: Sợ chết.
“Cậu Hạng, chị Phiến, mời lên xe!” Cô Minh Thành mở cửa xe cho bọn họ.
Giang Ninh Phiến theo sau Hạng Chí Viễn ngồi vào xe, hai chân bị anh gác lên đầu gối theo thói quen kéo, tầm mắt hướng ra bên ngoài cửa xe…
Bị tên cầm thú Hạng Chí Viễn này giam giữ, cô gần như quên mất thế giới bên ngoài trông thế nào.
Với sự cẩn trọng của An Vũ Dương, nhất định anh ta sẽ cho người giám sát từ xa nhà họ Hạng suốt hai mươi bốn giờ, hẳn là có thể tìm thấy cô.
“Đang nhìn gì vậy?”
Hạng Chí Viễn nheo mắt, đầu ngón tay lả lướt trên đôi chân trắng mịn tinh tế của cô.
“Không có gì.” Giang Ninh Phiến cười, giơ tay lên, là một bộ móng giả đính kim cương: “Cậu Hạng, đẹp không?”
“Tạm được.”
Hạng Chí Viễn chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi.
“Hôm đó thợ làm móng đã làm cho tôi, tôi thật sự hài lòng.” Giang Ninh Phiến xòe bàn tay ra, móng tay lóe lên chói mắt, mỗi một viên phía trên đều là kim cương thật.
Chỉ bằng một ngón tay của cô đã có thể mua được căn hộ trong khu nhà giàu ở thành phố S.
Cuộc sống hiện tại của cô ngày càng trở nên xa xỉ.
“Phí một ngày để làm những thứ nhàm chán này?”
“Còn đỡ hơn phí cả ngày mà không làm được việc gì.” Điều Giang Ninh Phiến nói là thật, ai mà mong đợi cuộc sống của một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg có thể phong phú đặc sắc chứ?
Vốn là không thể nào.
“Cô có chuyện quan trọng phải làm.” Hạng Chí Viễn nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào cô: “Hai thứ.”
“Là hai chuyện gì?”
“Lấy lòng tôi, và suy tính làm thế nào có thể lấy lòng tôi.” Vừa nói, Hạng Chí Viễn vừa nghiêng người đến áp lên môi cô, mở miệng cắи ʍút̼ chà xát chúng.