Ở tiệm thuốc, anh ta lấy ra một hộp thuốc tránh thai.
An Vũ Dương sớm đã rõ ràng, cho nên. . . Anh ta phái cô đi, chính là chuẩn bị để cô dụ dỗ Hạng Chí Viễn.
Anh ta bán cô.
Anh ta bán rẻ cô.
“An Vũ Dương, sao anh có để đối xử với tôi như vậy?” Giang Ninh Phiến chậm rãi ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy hai chân mình thì thào thành tiếng, môi đang run rẩy.
“Sao có thể. . .”
Trong bóng đêm, tia chớp xẹt qua chân trời, chiếu sáng lên khuôn mặt chứa đầy nước mắt.
Cô muốn hận An Vũ Dương, dễ dàng như hận Hạng Chí Viễn, nhưng cô đau lòng như chết đi. . .
Giang Ninh Phiến chậm rãi ngã xuống giường.
Hạng Chí Viễn bật đèn, đi vào đã nhìn thấy một cảnh này.
Cô mặc áo ngủ mỏng như cánh ve sầu, cuộn mình nằm trên chiếc giường lớn. Mái tóc đen dài được cắt tỉa tản ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nước mắt đọng trên hai hàng mi, tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng về phía trước, trong mắt trống rỗng.
Rất đẹp.
Tim của Hạng Chí Viễn như ngừng đập trong một giây.
Đã có rất nhiều phụ nữ nằm trên giường của anh, nhưng anh chưa từng nhìn thấy hình ảnh nào đẹp như vậy.
Giống như hoa quỳnh chết đi trong đêm, cực kỳ bi ai lại đẹp vô cùng…
Hạng Chí Viễn tiến lên, cúi xuống giường in lên môi của cô một nụ hôn, năm ngón tay vùi vào mái tóc dài của cô đầy lạnh lẽo.
“Cô ra mồ hôi lạnh?” Vừa nói ra, Hạng Chí Viễn phát hiện giọng nói của mình trở nên nhu hòa, giống như đang dỗ một con mèo con vậy.
“Tôi không muốn làm.”
Giang Ninh Phiến nghĩ đến anh lại nổi thú tính, quay mặt đi nhắm mắt lại.
“. . .”
Sự phản kháng của cô khiến Hạng Chí Viễn nhăn mày lại.
Vốn dĩ anh không muốn làm, nhưng phản ứng của cô khơi mào du͙© vọиɠ trong người anh.
Anh tự tay mạnh mẽ giữ lấy mặt cô, cúi đầu dùng sức hôn mạnh, hơi thở của anh mạnh mẽ, đầu gối chống ở giữa người cô. . .
“Anh thích làm chuyện này à?”
Sấm sét ầm ầm đi qua, Hạng Chí Viễn cúi đầu cắn lên cổ cô tạo ra dấu hickey ở giữa cổ, Giang Ninh Phiến ngửa đầu, không nhịn được hỏi.
Đàn ông đều chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, cho nên, An Vũ Dương mới có thể đưa cô đến bên gối của Hạng Chí Viễn.
Đây là cách nhanh nhất để tiếp cận Hạng Chí Viễn.
“Không thích.” Hạng Chí Viễn cho cô một đáp án đầy bất ngờ.
“. . .”
Hạng Chí Viễn cắn lỗ tai của cô, bỗng nhiên ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống dừng lại ở hai mắt trống rỗng của cô. Con ngươi đen sâu không lường được, khuôn mặt chứa đựng sự quyến rũ lạ thường: " Nhưng nó có thể tạm thời khiến cho cô quên đi chuyện khác."
Giọng nói của anh, lộ ra sự hấp dẫn trí mạng. . .
Nói xong, Hạng Chí Viễn hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô.
Giang Ninh Phiến ngửa cằm lên vì đau, mười ngón tay gắt gao bám chặt lấy hai vai anh, trong nháy mắt, cô thật sự quên đi An Vũ Dương.
Bởi vì, từ trong ra ngoài cô chỉ còn lại sự đau đớn.
Đột nhiên cô cảm thấy Hạng Chí Viễn nói rất có lý, để ý chính là để ý, chỉ sợ nó bị bẻ cong.
“Tôi muốn ăn cháo, lần trước cô nấu.”
Hơn nửa đêm, cậu chủ Hạng Chí Viễn phát tiết xong tinh lực toàn thân ở trên người cô, lại một cước đá cô xuống giường, vênh vang đắc ý ra lệnh.
Đối mặt với người đàn ông không có điểm dừng, Giang Ninh Phiến đã không còn lời nào để nói.
Cô khoác áo khoác lên rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi vào nhà bếp, vài đầu bếp và nữ giúp việc trực ban, ngồi ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp chơi bài. Thấy Giang Ninh Phiến đi tới, tất cả mọi người cùng nhau đứng lên: “Cô Giang.”
“Đánh bài à?” Giang Ninh Phiến nhìn qua, lấy ra một chiếc vòng tay kim cương từ trong túi áo gió, đặt ở trên bàn: “Nhường tôi một chỗ, tôi cũng muốn đánh mấy ván.”
Để cho Hạng Chí Viễn đói chết đi.
Người đàn ông không biết xấu hổ, mỗi lần làm chuyện mình thích xong là đá một cước bảo cô đi nấu cháo, cô không mắc nợ anh.