Thật đúng là giỏi.
“So sánh những thứ khác thuốc, thuốc này không tổn thương cơ thể.” Người đàn ông nhẹ nói, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm.
“…”
“Việc đã đến nước này, hãy thu thập chứng cớ phạm tội của Hạng Chí Viễn.”
Đằng sau câu kia, một giọng nói đè thấp hơn.
“Anh đã biết từ lâu rồi?”
Khóe môi Giang Ninh Phiến giật giật, trầm thấp hỏi, từng chữ đều mang theo run rẩy.
“Tôi biết.”
Người đàn ông trả lời nhàn nhạt, giọng nói rất nhẹ, tâm lặng như nước.
“…”
Nghe vậy, ngay cả tiền Giang Ninh Phiến cũng không trả, không rên một tiếng cầm thuốc đi ra ngoài.
Nước mắt vẫn đang rơi, khó mà dừng.
Tài xế đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn cô.
“Chăm sóc mình thật tốt, đừng để bị thương.”
Giọng nói quan tâm của người đàn ông vang lên lần nữa ở sau lưng cô.
Giọng nói dịu dàng giống như lông vũ rơi vào lòng bàn tay, quá mềm mại, hơn nữa còn nhoi nhói…
Cuối cùng Giang Ninh Phiến không khống chế được mình, tông cửa xông ra. Cô dựa lưng vào trên tường hiệu thuốc nghẹn ngào khóc rống, ngón tay siết chặt hộp thuốc trong tay…
Không có gì nhục nhã hơn cảm giác cầm lấy hộp thuốc lúc này của Giang Ninh Phiến.
Giống như cả người bị lột sạch ném trong đám người thị chúng, vô cũng tủi nhục.
Anh ta biết tất cả mọi chuyện.
Hóa ra anh ta biết tất cả mọi chuyện…
Bắt đầu từ đêm hoang đường kia, cả cuộc đời cô cũng thay đổi.
Cô trở thành người phụ nữ của Hạng Chí Viễn, thành chim vàng anh của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Trong lòng nghĩ đến báo thù, nhưng lại không thể không nghe lời anh như con chó, ỷ lại vào anh mà sống…
Coi như báo được thù thì sao, cô đã không còn là Giang Ninh Phiến trong sạch lúc trước.
Cô không trở về được nữa rồi.
"Cốc cốc… "
Hạng Chí Viễn ngồi ở trong xe cầm điện thoại xem tin tức, cửa sổ xe bị gõ hai lần.
Anh quay cửa xe xuống, không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tin tức, gần đây nhà nước đã ra đòn rất lớn đối với các tổ chức, đã có hai tổ chức bị xử lý.
“Cậu Hạng, cô Giang có chút không đúng.”
Tài xế đứng ở bên cạnh xe nói.
Hạng Chí Viễn gác lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía hiệu thuốc, chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu dựa vào tường khóc rống. Đèn xe đi ngang qua chiếu lên khuôn mặt nước mắt giàn giụa của cô, cơ thể cô không ngừng run rẩy…
Khuôn mặt âm u của Hạng Chí Viễn có chút giật mình lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có phụ nữ khóc đến không có hình tượng như thế, hận không thể dồn hết tất cả sức lực của mình vào việc khóc, vô cùng bất lực, như bị toàn thế giới từ bỏ…
Hóa ra cô vẫn sẽ rơi nước mắt.
Là bởi vì một mình đi mua thuốc tránh thai cảm thấy ấm ức sao? Nhưng lúc anh cưỡng ép cô, cô cũng không khóc như thế.
Không biết có phải là bởi vì cô giống với người trong trí nhớ của anh không, trái tim Hạng Chí Viễn có chút đau đớn, ánh mắt trở nên vô cùng hậm hực.
“Cậu Hạng…” Tài xế chần chờ mở miệng.
“Theo dõi cô ta.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói ra, ánh mắt khóa lại bóng hình xinh đẹp ở rất xa.
Một tiếng.
Anh cứ ngồi ở trong xe nhìn cô khóc ròng rã một tiếng.
Giam cầm cô ở bên người, thật sự khiến cô khó chịu như vậy ư? Hay là người khác khiến cô khó chịu?
“…”
Giang Ninh Phiến dựa vào tường, mặc cho mình nghẹn ngào khóc rống, khóc đến đầu cũng bắt đầu trống rỗng mới ngừng lại, nắm hộp thuốc chậm rãi trở về xe.
Nếu như cô không quay lại, không cần nói lại phải chịu cảnh Hạng Chí Viễn đạp ngã từ trên xe xuống.
“Cam lòng quay về rồi à?” Hạng Chí Viễn nhìn thấy mắt cô sưng đỏ, lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Sao không khóc chết luôn đi?”
“…”
Người đàn ông cay nghiệt.
“Ai bắt nạt cô?” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn hời hợt hỏi.
Giang Ninh Phiến có chút ngoài ý muốn nhìn sang anh, chỉ thấy anh đang cúi đầu tập trung nhìn điện thoại. Hóa ra chỉ là tùy tiện hỏi, suýt chút để cô cho là anh đang quan tâm mình.