Chương 19: Đã tìm mười năm

Cá tính có thù tất báo.

Ngay sau đó, ánh mắt Hạng Chí Viễn rơi trên chén trà không ở trên bàn, có chút thất thần, trầm ngâm rất lâu.

Vị cháo hải cảng.

Đã bao lâu rồi anh chưa được ăn vị cháo này.

“Cậu Hạng?” Cô Minh Thành bưng khuôn mặt bị đánh sưng, nghi ngờ nhìn về phía Hạng Chí Viễn đang thất thần.

“Không hề có một chút tin tức nào sao?” Lúc này Hạng Chí Viễn mới giương mắt, lạnh lùng hỏi, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị của cháo.

“Không có.” Cô Minh Thành lắc đầu: “Cậu Hạng, đã tìm mười năm rồi, nếu ở trong nước thì sẽ không có khả năng ngay cả Địa Ngục Thiên chúng ta không tra ra được, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Cô Minh Thành can đảm nói: “Trừ khi, người anh muốn tìm đã chết, hoặc lúc trước cô ấy lừa anh, cô ấy vốn không tên là Tiêm Tiêm.”

Chỉ bằng một cái tên mà đến cả họ cũng không có, Hạng Chí Viễn vẫn vận dụng hết toàn bộ lực lượng đi tìm mười năm.

Đừng nói là người, ngay cả sợi lông cũng không tìm được.

Làm sao có thể còn có hy vọng.

“Ầm!”

Hạng Chí Viễn đột ngột đứng dậy, tức giận đẩy bát xuống đất, ánh mắt tàn nhẫn trừng về phía Cô Minh Thành: “Không có khả năng cô ấy gạt tôi!”

“…”

Thấy Hạng Chí Viễn tức giận, Cô Minh Thành thức thời cúi thấp đầu, không kêu một tiếng.

“Tiếp tục tìm! Tôi cũng không tin một người có thể biến mất mà không còn chút tăm hơi nào trên thế giới này!” Hạng Chí Viễn lớn tiếng quát, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hơi thở nặng nề, cực lực đè nén…

“Vâng, cậu Hạng.”

Cô Minh Thành cúi đầu thấp hơn.



Bị đuổi ra khỏi cửa, Giang Ninh Phiến nhất thời cũng không biết đi đâu, đành đi đến cửa lớn biệt thự.

Còn chưa mở cửa ra đã bị một nam giúp việc khoảng bốn, năm mươi tuổi ngăn lại: “Cô Giang, xin dừng bước.”

Tư thế đường này không đi được.

“Đến cả cửa mà cũng không cho tôi ra sao?”

Giang Ninh Phiến hỏi ngược lại, Hạng Chí Viễn quyết định nuôi nhốt cô thành con chim vàng rồi à?

“Thật xin lỗi, không có sự phân phó của cậu Hạng, chúng tôi không dám để cô Giang đi loạn.” Nam giúp việc nói đúng lý hợp tình.

“…”

Xem ra làm “người phụ nữ của cậu Hạng” là không có tự do.

Để xứng với một con chim vàng, Giang Ninh Phiến chỉ có thể làm một hoạt động… Ngây người.

Ngày mai, sau khi ân ái, Giang Ninh Phiến nhân lúc Hạng Chí Viễn tắm rửa thì trốn đến một phòng ngủ khác, ôm hai chân ngồi đờ ra ở trên giường nhỏ.

Cứ ngây người như vậy, ngồi đờ ra đến tối.

Màn đêm thăm thẳm, cửa bị gõ hai lần.

“Mời vào.”

“Cô Giang, cậu Hạng chờ cô đi tới phố Đỏ.” Tình Tình đứng ở cửa nói vào.

“Phố Đỏ?” Giang Nính Phiến giương mắt: “Là nơi nào?”

“Chính là phố Bảo Nam, tiếng lóng gọi là phố Đỏ.” Tình Tình mở tủ quần áo ra, giúp cô tìm một cái váy dài mới tinh: “Trước kia là địa bàn của ông Lăng, bây giờ đã bị cậu Hạng lấy hết, cậu Hạng chính là boss ở sau cùng.”

Cũng chính là trốn ở phía sau để kiếm những đồng tiền dơ bẩn sao?

Giang Ninh Phiến biết rõ chỗ đó, quán bar, quán ăn đêm, khách sạn đầy khắp một con đường, rồng rắn lẫn lộn, đủ loại người phức tạp.

Giang Ninh Phiến đẩy cái váy Tình Tình cầm ra, lạnh nhạt nói: “Tôi mặc quần dài.”

Hạng Chí Viễn động một chút là thích sờ chân cô, vô cùng yêu thích chân dài của phụ nữ.

Cô không muốn đôi chân mình trở thành món đồ chơi trong tay anh… Buồn nôn.

Vừa ra khỏi biệt thự, Giang Ninh Phiến đã nhìn thấy một loạt xe thể thao khác nhau đầy đủ màu sắc dừng ở trước mặt. Ở chỗ chiếc xe thể thao màu cam nhạt có những người đàn ông đeo kính râm đứng ở hai bên, mỗi người đều rất cao lớn, tay rất to, là đàn em của Hạng Chí Viễn.

“Cô Giang.”

Cô Minh Thành hơn hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, trẻ tuổi, giờ phút này đang mở cửa xe, khom người chào Giang Ninh Phiến.