Trước đó là cô chủ Elena, bây giờ là Giang Ninh Phiến.
“…”
Hạng Chí Viễn cho cô ta ăn gì rồi? Tại sao cô ta lại muốn nói tốt cho anh?
Giang Ninh Phiến mặc kệ cô ta, tiếp tục chuẩn bị cho việc nấu cháo.
Tình Tình ở một bên nhìn, không nhịn được lại lẩm bẩm một tiếng: “Cậu Hạng thực sự không phải là ngựa giống…”
“Cô có thể đi ra ngoài trước không?” Giang Ninh Phiến thực sự không chịu được “tôi tớ trung thành” Tình Tình này.
“A…” Tình Tình lúng ta lúng túng nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
“…”
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, động tác như chết lặng mà nấu ăn.
Người đàn ông cướp đi sự trong trắng của cô, phá đổ thế giới quan của cô, cô còn muốn nấu cháo cho anh ăn, còn cẩn thận từng li từng tí hầu hạ anh, điều này càng trào phúng hơn.
…
Giang Ninh Phiến đặt cháo lên trên khay rồi bưng ra khỏi nhà bếp.
Bên trong nhà họ Hạng thiết kế rất to lớn, như một tòa cung điện xa hoa kiêu ngạo, nhìn kỹ một chút thì trên mỗi một chi tiết đều thể hiện sự tinh tế.
Trở lại phòng ngủ, Giang Ninh Phiến nhìn thấy trên giường trống rỗng, chỉ còn cái chăn hoa văn màu vàng tùy ý bị vén sang một bên.
Cô đặt cái khay lên trên bàn, nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen.
Hạng Chí Viễn đang tắm vòi sen.
“Ào ào…”
Tiếng nước truyền tới, không có chút gián đoạn.
Trong nháy mắt, hình ảnh Hạng Chí Viễn nhòm ngó cô tắm vòi sen chui vào trong đầu cô, như có hàng nghìn cây kim đồng thời đâm về phía cô, đâm cho cô thương tích khắp người, đâm vào khiến cô không kịp ứng phó…
Giang Ning Phiến nhích gần về phía tường bên kia, trên mặt trắng bệch, hai tay che kín lỗ tai lại.
Cô không muốn nghe.
Cô không muốn nghe cái gì hết.
Giang Ninh Phiến lảo đảo vịn tường đi ra ngoài, bỗng dưng phía sau truyền đến giọng nói không vui của người đàn ông: “Tại sao cô nấu cháo lâu như vậy?”
Giang Ninh Phiến không thể làm gì khác ngoài dừng bước lại: “Tôi nấu cháo rất lâu.”
Tại sao anh không bị chết đói.
Cô nói một đằng làm một nẻo, sắc mặt tái nhợt quay người lại, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn cô, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.
Nước chảy xuống từ trên tóc ngắn ướt nhẹp, vệt nước chảy qua l*иg ngực anh, chảy qua từng thớ cơ bụng, phác họa ra sự gợi cảm…
Người đàn ông này chính là một tên yêu nghiệt nên bị sét đánh!
Vì sao mà một người đàn ông toàn làm chuyện xấu lại có một cơ thể kiện toàn như thế chứ, trời cao thật không công bằng.
“Tôi tắm rồi, cô có mơ ước tôi cũng sẽ không động vào cô!”
Nhận ra được ánh mắt thất thần của cô, Hạng Chí Viễn trào phúng mà cười một tiếng, lạnh lùng nói.
Từ trước đến giờ anh có bệnh sạch sẽ.
“…”
Con mắt nào của anh thấy được cô đang mơ ước anh?
Anh kiêu căng đến mức nào chứ?
Giang Ninh Phiến không nói gì mà đi ra ngoài, tay đột nhiên bị người ở phía sau nắm lấy, cả người cứ thế bị kéo về…
“Cháo này là cô làm?” Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn bát cháo trên bàn, cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng.” Làm sao vậy.
“Đứng đó cho tôi!”
Hạng Chí Viễn ra lệnh, sau đó ngồi xuống múc một ít cháo lên nếm thử.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy trong mắt anh lóe lên một tia khϊếp sợ rồi biến mất, giống như đây không phải là cháo mà là một thứ đồ ăn gì đó hiếm lạ.
Cô cụp mắt liếc một cái.
Cô nấu cháo cũng không có gì đặc biệt, thêm chút vị mặn, thịt tôm làm thành nhân bánh sủi cảo nhỏ rồi cho vào trong cháo, điều này cũng khiến anh ngạc nhiên như vậy sao?
Giang Ninh Phiến nhìn anh ăn từng miếng từng miếng rồi hết cả bát cháo, đến một chút cũng không còn.
Cậu Hạng trong truyền thuyết vậy mà lại là người đàn ông thích ăn cháo, thật thiệt cho anh khi là người nổi tiếng vang dội là mạnh mẽ ở cả hai giới hắc bạch.
“Khăn tay.” Ăn xong, Hạng Chí Viễn cao quý mở miệng.
“…”
Ở ngay bên tay anh đó? Chính anh tự cầm thì sẽ chết sao?
Đáy lòng Giang Ninh Phiến tràn ngập tức giận cầm khăn tay đưa cho anh, Hạng Chí Viễn lau miệng, quay đầu ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt sáng rực: “Cô vẫn luôn sinh sống ở thành phố S sao?”