Chương 12

Cô hôn mê, và tỉnh lại vào hai ngày sau.

-" Lão đại tôi muốn về biệt thự ở đây khó chịu quá". Cô nhìn anh nói, khuôn mặt cũng đã hồng hào có sức sống hơn hôm qua.

-" Tuấn Thành lấy xe". Anh nhìn cô sau đó liền ra lệnh cho Tuấn Thành lấy xe.

Thấy anh chịu cho mình về biệt thự cô vui mừng nhảy dựng lên nhưng vô tình đυ.ng vào vết thương. Cô chợt nhíu mày vì đau.

-" Em không có não sao?". Thấy vậy anh lên tiếng mắng cô. Cô ngồi vương đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Chuyện gì đây?

Anh thở dài rồi tiến lại bế cô đang ngơ ngác lên và đi ra xe.

-" Về biệt thự". Anh nhìn Tuấn Thành ra lệnh. Chỉ nghe Tuấn Thành vâng dạ rồi liền khởi động xe đưa anh và cô về biệt thự.

Đến nơi anh liền bế cô vào trong. Anh bế cô đi một mạch lên phòng.

-" Đi tắm". Anh nói rồi liền đi ra ngoài.

Cô chợt ngây người lần nữa. Chuyện gì đây anh uống lộn thuốc hay sao? Tự nhiên lại.... Lại như biến thành người khác vậy? Nhưng mà thấy anh như vậy thật là đáng yêu nha. Tuy không có một lời nói quan tâm cô nhưng cử chỉ hành động của anh đã làm cho tim cô như lỡ đi một nhịp.

Một cảm giác vui vẻ như được rót mật vào lòng. Một thứ gọi là ấm áp là tại sao chứ? Thật sự đối với một người con gái chưa trải qua mối tình nào như cô thật là một cảm giác lạ.

Nghỉ ngợi một lúc cô liền đi vào phòng tắm. Tắm rữa lại, một lúc sau cô tắm xong trên người chỉ quấn độc chiếc khăn trắng trên người. Đi lại chiếc gương trong phòng tắm cô nhìn vào bản thân trong gương.

Thật sự cô đã thay đổi quá nhiều rồi không còn là cô bé ngày xưa nữa. Đôi mắt cô chất chứa rất nhiều nổi buồn mà không thể nói nên lời. Đôi tay bất giác sờ lên vết thương do súng bắn. Tuy đã được may lại cẩn thận nhưng mà nó vẫn còn đau.

Cạch.

Đang suy về bản thân thì cánh cửa bật mở. Theo quán tính cô vội tung quyền về phía trước. Anh nhanh tay đỡ tay của cô lại và trừng mắt nhìn cô.

-" Lão đại?". Cô nhìn anh ngạc nhiên tự nhiên lại xông vào phòng tắm của cô làm gì chứ?.

Anh không nói gì nhìn cô sau đó đi ra ngoài. Cô vuốt ngực thở phào khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên. Cô vội với lấy bộ đồ để thay đồ.

Bên ngoài anh khuôn mặt đỏ bừng. Tuy không gần nữ sắc, là người máu lạnh vô tình, vô nghĩa nhưng mà dù gì anh cũng là nam nhân a, trước cảnh tượng vừa rồi không khỏi đỏ mặt.

Anh ngồi trên ghế sofa nghỉ tới cảnh vừa rồi làm khuôn mặt lại càng đỏ. Trên người cô chỉ quấn độc chiếc khăn trắng càng làm tôn lên nước da trắng hồng của cô. Đôi chân thon dài, trên khuôn mặt baby còn vươn theo vài giọt nước càng làm cô trở nên quyến rũ.

Anh tự lấy tay vả vào mặt mình. Sau đó trấn tỉnh lại bản thân và đi xuống phòng ăn. Còn cô sau khi thay đồ cô cũng đi xuống phòng ăn.

- " Lão đại". Cô nhìn anh mỉm cười. Sau đó ngồi vào vị trí thường ngày của mình.

- " Chúng tôi chết đói rồi đấy. Cô làm gì mà chậm chạp vậy?". Thấy cô ngồi vào vì trí thường ngày Tuấn Thành liền lên tiếng.

-" Vậy ăn chết chưa?". Nghe Tuấn Thành nói cô liền quay sang nhìn anh ta khó hiểu hỏi.

Tuấn Thành bị cô nói tức đến không nói nên lời. Lần đầu tiên anh ta bị một người con gái đá đểu như vậy.

- " Nè, cô thích lão đại sao? ". Minh Khiêm nhìn cô chợt hỏi thăm. Tuấn Thành nghe Minh Khiêm hỏi vậy liền vỗ tay và ôm Minh Khiêm vào lòng. Môi nở một nụ cười sung sướиɠ

-" Lão đại tại sao thuộc hạ của anh cũng có "đam" vậy?".