Đinh Tiểu Vĩ lòng như lửa đốt phi thẳng tới bệnh viện.
Dung Hoa ở đầu bên kia nói không rõ ràng lắm, chỉ toàn nỗi sợ cùng vẻ hoang mang, hắn cũng không rõ cụ thể là thế nào, ở trên đường gấp đến độ muốn bốc cháy.
Đến bệnh viện, hắn thấy Dung Gia vẫn khỏe mạnh đứng một bên không phản ứng gì. Mà Dung Hoa nước mắt lưng tròng đứng cạnh mấy tên cảnh sát, hắn hiểu ra, chỉ sợ Dung Gia hại người khác đi viện.
Dung Hoa thấy hắn như thấy cứu tinh, kéo hắn lại, "Tiểu Vĩ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Đinh Tiểu Vĩ ôm cô, "Đừng vội, mình đừng nóng, kể lại tình hình cho tôi xem."
Hắn tới gần chỗ cảnh sát đứng. Nhìn gần mới để ý, quần áo Dung Gia xộc xệch, trên mặt rõ ràng có vết bị đánh, hai mắt trống rỗng vô thần như không có hồn.
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?"
Cảnh sát nhìn hắn một cái, "Anh là cha của thằng nhỏ?"
"Tôi là cha dượng."
"À, vậy chúng ta lại đây nói chuyện." Tên cảnh sát đưa Đinh Tiểu Vĩ ra ngoài, thở dài: "Anh còn không biết tình cảnh hiện tại?"
Đinh Tiểu Vĩ vội la lên, "Không biết, anh xem mẹ thằng nhóc như vậy, căn bản chẳng nói rõ cái gì. Đồng chí mau kể cho tôi một chút đi."
Tên cảnh sát đáp: "Vốn cũng chẳng có gì, chỉ là bọn nhóc đánh nhau. Quan trọng là Dung Gia đẩy cậu nhóc kia rơi xuống tầng làm nó gãy xương sống, hiện tại đang phẫu thuật, nếu không khả quan có thể sẽ bị liệt."
Đầu hắn "đinh" một tiếng, tức thì trống rỗng.
Liệt? Thằng nhóc mới mười mấy tuổi bị liệt? Dung Gia sẽ đền bù như thế nào? Thằng nhóc làm sao bây giờ? Về sau Dung Gia sẽ thế nào?
Bỗng dưng hắn nảy ra vô số ý niệm trong đầu, mỗi ý đều có thể bức hắn đến chết. Đinh Tiểu Vĩ run giọng hỏi: "Cuộc, cuộc phẫu thuật bao giờ xong?"
"Chuyện đó tôi không rõ lắm."
"Nếu, nếu thực sự liệt thật, Dung Gia sẽ thế nào? Có phải nhận hình phạt không?"
"Cái này lại càng không đơn giản, phải xem cha mẹ đối phương muốn khởi tố hay giải quyết riêng."
Suy nghĩ của hắn giờ trống rỗng, ngơ ngác nhìn mũi giày, không biết làm gì cho phải.
Sự việc ngoài ý muốn khiến Đinh Tiểu Vĩ hoang mang lo sợ. Từ nhỏ hắn vốn nghe lời, cho dù đi đánh nhau bị phát hiện cũng là được dạy dỗ cẩn thận, bị véo tai vài cái cũng không như Dung Gia, lập tức gây ra chuyện lớn như vậy.
Bất kể là muốn khởi tố hay giải quyết riêng, đối với hắn cùng Dung Hoa mà nói đều là đả kích lớn, chứ đừng nói đến Dung Gia mới bắt đầu bước chân vào đời.
Hắn nghe cảnh sát nói, "Trước hết chúng tôi phải dẫn thằng nhỏ đi, hai người có thể đến cục công an để bảo lãnh, chúng tôi cũng muốn cùng phụ huynh của nạn nhân nói chuyện, hai người về chờ tin đi."
Chân Đinh Tiểu Vĩ như nhũn ra, hắn dựa vào tường hồi lâu mới phục hồi tinh thần vào phòng. Trong phòng còn vài người đang cùng cảnh sát nói gì đó, phỏng chừng là lãnh đạo trường học.
Dung Hoa vừa thấy hắn đi vào, cô giống như người bị què đang tìm gậy chống, dùng sức bám trụ lấy cánh tay Đinh Tiểu Vĩ.
Ngày hôm đó cụ thể cảnh sát cùng ban lãnh đạo nhà trường nói cái gì, Đinh Tiểu Vĩ không nhớ lại được. Kì thật hắn cũng rối như Dung Hoa, nhưng là trụ cột gia đình, hắn phải biểu hiện thật bình tĩnh, nếu không thì hỏng mất.
Về đến nhà, Dung Hoa cầm tiền đi bảo lãnh Dung Gia, đứa nhỏ bị nhốt trong nhà, đừng nói đi học, căn bản cũng không định cho nó ra khỏi nhà.
Dung Hoa tức giận đánh thằng bé một lúc, sau đó ôm con khóc.
Đinh Tiểu Vĩ ở ngoài nghe tiếng khóc bên trong phòng, từng tiếng từng tiếng nức nở, lòng hắn rối như tơ vò.
Đứa trẻ kia giải phẫu xong còn phải tiếp tục theo dõi, tình hình không mấy khả quan.
Đinh Tiểu Vĩ cùng Dung Hoa ban ngày đi làm, tối đón Linh Linh về nhà, thu xếp xong rồi mang theo một đống thực phẩm bổ dưỡng đến bệnh viện thăm bệnh nhân. Đáng tiếc rằng cho dù đến vài lần, cha mẹ đối phương vẫn không cho bọn họ cơ hội, trực tiếp đuổi ra ngoài. Đinh Tiểu Vĩ có thể lí giải cảm giác này, nếu người đang nằm trên giường bệnh là con mình, hắn cũng không thể tha thứ cho bất kì ai.
Cả gia đình bị mây đen bao phủ, Dung Hoa gần như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lo lắng cho tương lai của Dung Gia.
Đinh Tiểu Vĩ nhờ quan hệ ở công ty mà tìm luật sư, mỗi ngày vội đến mức đầu óc choáng váng, hắn bận nhưng không biết mình đang bận cái gì.Bận đến sứt đầu mẻ trán.
Có một ngày về đến nhà mới phát hiện, cả hai vợ chồng đều quên đi đón Linh Linh.
Đinh Tiểu Vĩ không gọi điện, hắn nghĩ Dung Hoa sẽ đi, trùng hợp Dung Hoa cũng không gọi, nghĩ hắn sẽ đi, kết quả hai người mất hồn mất vía chẳng ai đi.
Trong người bực bội vì đống việc, tính tình khó tránh khỏi hơi nóng nảy, hai người vì thế mà lần đầu tiên sau khi kết hôn đã cãi nhau.
Dung Hoa khóc ngay lập tức, Đinh Tiểu Vĩ đành phải nhận lỗi.
Vội vàng gọi cho cô giáo, cô giáo nói Linh Linh đã được đón đi.
Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn mắt, "Ai, ai đón rồi?"
Giọng cô giáo quở trách: "Bạn của anh, trước kia thường xuyên tới đón Linh Linh. Nhà anh chẳng ai tới đón, gọi điện cũng không được, tôi chỉ có thể gọi cho người kia."
"Có phải người đó rất cao?"
"Đúng vậy, mang họ Chu."
"Sao cô có thể gọi cho cậu ta?"
"Linh Linh có số của cậu ấy."
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, quả thật Đinh Tiểu Vĩ có ghi vào cặp sách của con bé số điện thoại của mình và Dung Hoa, hắn vẫn chưa tha cho Chu Cẩn Hành, khả năng số y là do con bé tự viết lên.
Đinh Tiểu Vĩ đành phải nhanh chóng gọi cho Chu Cẩn Hành.
"A lô? Linh Linh ở chỗ cậu à?"
Chu Cẩn Hành hơi châm chọc đáp: "Cuộc sống tân hôn bận rộn như vậy? Ngay cả Linh Linh cũng quên đón?"
Đinh Tiểu Vĩ vội la lên: "Tôi là do có việc...... Cậu, cậu đưa Linh Linh về đây đi, hoặc là tôi đến đón con bé."
"Không cần, ngày mai không phải đi học, Linh Linh muốn ở nhà em chơi vài ngày."
"Không được!"
Chu Cẩn Hành hơi trầm mặc, "Vì sao không được?"
Nhất thời Đinh Tiểu Vĩ nghẹn lời: "Thì...... Không muốn gây phiền phức cho cậu, tôi vẫn nên đón con bé về."
"Linh Linh không muốn về nhà, con bé nói mọi người không quan tâm đến mình."
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ khó chịu, chẳng biết phải làm thế nào, đối diện với lời trách móc của Chu Cẩn Hành mà bắt đầu có chút áy náy giải thích, "Gần đây tôi thật sự có việc, hơi lơ là con bé......"
"A? Có chuyện gì? Cần em giúp không?"
"Không cần... Cậu đưa con bé về là được."
"Linh Linh ở cùng em mà anh cũng lo?"
Đinh Tiểu Vĩ không biết nên trả lời thế nào. Linh Linh ở cùng Chu Cẩn Hành, hắn rất yên tâm. Quan trọng là hắn không muốn tình cảm của Linh Linh với y lại càng gia tăng, để tránh đến khi chia ly Linh Linh sẽ bị tổn thương.
Hắn muốn đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với y, không phải cứ như bây giờ, chuyện gì cũng không rõ.
Chu Cẩn Hành lạnh nhạt: "Linh Linh không muốn về nhà, con bé ở nhà em rất vui. Thứ hai em sẽ đưa con bé đi nhà trẻ, nhà anh nếu không chăm sóc con bé tốt được, em sẽ giúp, vừa lúc anh có thể giải quyết xong chuyện của mình."
Đinh Tiểu Vĩ bị chặn lời, há mồm không trả lời được, hơn nữa không biết người đang ở đâu, y lại không chịu đưa về, mình cũng không thể chạy tới cướp con bé đi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải ngầm đồng ý.
Sau khi Chu Cẩn Hành đưa Linh Linh đi rồi, Đinh Tiểu Vĩ một bụng đầy lửa giận, nhưng đến khi nhìn cô nương nhà mình về nhà lại vô cùng vui vẻ, hắn không phát hỏa được.
Thằng nhóc bị Dung Gia đẩy ngã xuống tầng đã phẫu thuật thành công, nhưng tình hình không mấy lạc quan. Tuy rằng không đến mức tê liệt, nhưng hiện tại không xuống giường được, theo như bác sĩ nói thì phải trị liệu vài năm mới có cơ hội một lần nữa đi được trên đường bằng chính đôi chân của mình.
Kết quả mặc dù không tệ như tưởng tượng, nhưng đối với người nhà bệnh nhân mà nói, chính là đả kích trầm trọng.
Cha mẹ đối phương ngay từ đầu lòng đã đầy phẫn uất, nhất định phải khởi tố, ngay cả luật sư cũng tìm người tốt nhất.
Đinh Tiểu Vĩ và Dung Hoa đành nhờ vả phía lãnh đạo nhà trường, đến nhà đối phương cầu xin vài lần.
Chuyện này gây sức ép cho tới một tháng sau, đối phương đồng ý không khởi tố, nhưng có một yêu cầu duy nhất là bồi thường bốn mươi vạn, hơn nữa tiền thuốc men định kì về sau cũng phải trả.
Yêu cầu này khiến hai vợ chồng choáng váng.
Đinh Tiểu Vĩ tìm luật sư hỏi, luật sự dự đoán phải bồi thường khoảng hơn mười đến hai mươi vạn, hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lí. Dung Hoa làm việc nhiều năm như vậy, tiền tiết kiệm khoảng mười hai mười ba vạn, rồi hắn... chi ra mấy vạn nữa, việc này có lẽ sẽ giải quyết được.
Không nghĩ tới đối phương yêu cầu nhiều như vậy, hơn nữa tiền thuốc men sau này tựa như cái hang không đáy, chẳng lẽ nửa đời sau của hai vợ chồng phải làm trâu làm ngựa để trả nợ sao?
Dung Hoa như bị mất hồn, Đinh Tiểu Vĩ cũng chẳng làm được việc gì nên hồn.
Hắn có thể hiểu tâm trạng của cha mẹ đối phương, kì thật bọn họ cũng chẳng đòi hỏi nhiều, làm hỏng cuộc đời của con người ta, bốn mươi vạn thấm vào đâu. Quan trọng là số tiền này đối với nhà hắn mà nói, thực sự là con số trên trời, vượt quá khả năng của hắn.
Gánh nặng tiền bạc đổ lên đầu, Đinh Tiểu Vĩ mới nhận ra mình muốn lùi bước.
Bắt hắn lập tức bỏ ra hai ba mươi vạn, không phải hắn không làm được, nhưng như vậy chẳng khác gì moi sạch hắn.
Nhà hắn có người già trẻ nhỏ, cha mẹ hắn đã ngoài sáu mươi, Linh Linh mới năm tuổi, về sau còn cần phải dùng tiền, sao hắn có thể vì con người khác mà phá cả gia tài.
Đúng vậy, dù sao Dung Gia cũng là con người khác.
Cho dù hắn đã kết hôn với Dung Hoa, nói dễ nghe đến mấy, có mấy người trên đời có thể coi con riêng như con ruột?
Dù sao cũng là giữa chừng gặp nhau, kết hôn mà sống cùng, ai cũng không thể không dành cho mình đường lui.
Hắn nhiều năm nhịn ăn nhịn uống, ngay cả quần áo mới còn tiếc tiền, vì sao? Vì hắn đóng tiền học, tiết kiệm làm của hồi môn cho con gái, sao hắn có thể tiêu số tiền này cho người khác. Tiền này nếu tiêu sạch, chẳng khác nào hắn làm trâu làm ngựa cho người ngoài nhiều năm như vậy, sau cùng hắn còn lại cái gì?
Hơn nữa vụ kiện này đã được hủy bỏ, người thông minh sẽ chọn đền tiền cho xong việc.
Chính là cho dù có thể đền tiền, về sau tiền thuốc men thì sao? Thằng nhóc mới mười mấy tuổi, sau này không biết phải dùng bao nhiêu tiền?
Đinh Tiểu Vĩ tưởng tượng đến cảnh khốn cùng này, tưởng tượng đây đáng lẽ không phải là chuyện của hắn, thật sự chùn bước. Hắn sinh ra một loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng lương tâm cùng trách nhiệm khiến hắn không thể mặc kệ mẹ con Dung Hoa được.
Đinh Tiểu Vĩ bị loại cảm xúc nôn nóng này làm cho choáng váng, bắt đầu ngủ không yên. Mắt thấy Dung Hoa ngày càng gầy, so với Giang Lộ chạy theo tên nhà giàu năm ấy, hắn hận bản thân mình không tiền không quyền hơn.