Đinh Tiểu Vĩ chạy tới nơi, vừa nhìn thấy chỉ thiếu điều muốn xỉu.
Trước mắt hắn rõ ràng là một chiếc Rolls-Royce Phantom, đừng nói da cá sấu, mẹ nó còn quý hơn da người.
Thằng nhỏ Chiêm Cập Vũ còn đang bận tranh cãi đỏ mặt tía tai với một người đàn ông trung niên sang trọng, may mà giữa trưa người qua lại không nhiều lắm, mấy người tò mò dừng lại hóng cũng thưa thớt.
Đinh Tiểu Vĩ liếʍ môi hai cái, chịu đựng kích động muốn bổ nhào vào tên kia, đi tới nhìn người đàn ông một lượt, xác định không phải chủ xe, phỏng chừng là tài xế. Hắn muốn biết chủ xe là người nào mà bắt Tiểu Chiêm bồi thường tận ba nghìn.
Chiêm Cập Vũ vừa thấy hắn đến liền khóc lóc thảm thiết kêu lên: "Chú Đinh......"
Đinh Tiểu Vĩ ra sức gõ đầu y mà mắng: "Mẹ nó, mắt cậu là rada à, nhắm trúng xe quý mà cọ."
Chiêm Cập Vĩ run lên, lắp bắp hỏi, "Xe này quý thật ư?"
Người đàn ông trung niên kia ồn ào, "Không phải chuyện của anh. Đừng nhiều lời, đi lấy tiền nhanh lên."
Đinh Tiểu Vĩ quay mặt, tiến lại gần người kia, híp mắt nhìn gã.
Tên kia bỗng nhiên hơi căng thẳng, cái loại nhãi con như Tiểu Chiêm gã không thèm để ý dáng người, nhưng Đinh Tiểu Vĩ cao hơn mét tám, cơ thể cao to, xắn tay áo lên làm lộ gân tay, cả người rắn chắc, hơn nữa biểu tình trên mặt cũng đang không vui, theo bản năng khiến gã phải lùi một bước.
Đinh Tiểu Vĩ lướt qua gã mà đi vòng quanh xe, bước đi rất chậm, ánh mắt chuyên chú nhìn.
Sau khi nhìn xong, hắn xen vào giữa hai người, một tay chỉ xe, một tay chỉ vào gã, thanh âm mạnh mẽ kiên quyết nói: "Anh cũng lừa người quá đi, cái gì mà xước một chỗ cơ, con mẹ nó xe xước toàn thân, anh dám khẳng định đều là do cậu ta gây ra?"
Chủ xe này chắc chắn chẳng thèm quan tâm chiếc xe quý này, phía trước xe toàn vết xước, kiểu này là coi tiền như rác, dám chắc tiền vào túi tên kia rồi.
Người nọ vẫn kiên quyết: "Người khác quẹt là chuyện của người khác, không liên quan đến cậu ta, cậu ta quẹt vào thì phải bồi thường."
Chiêm Cập Vũ mắng: "Chú Đinh, người này mẹ nó không biết xấu hổ, tôi không va vào xe hắn."
Đinh Tiểu Vĩ lớn như vậy, kiểu người nào cũng từng tiếp xúc qua rồi, hắn trừng mắt liếc Chiêm Cập Vũ một cái, lại trừng mắt nhìn người nọ.
Vẻ mặt người đàn ông kia có vài phần không tự nhiên, hai tay theo bản năng xuất ra tư thế phòng thủ.
Đinh Tiểu Vĩ lấy ví da ra, rút từ bên trong năm trăm đồng quăng trước mặt gã, "Tất cả mọi người giải tán đi, tiền này anh cầm, chuyện này coi như giải quyết xong."
Người nọ không quan tâm, "Vứt tiền lại là xong việc? Nghĩ tốt nhỉ, không được, phải gọi cảnh sát."
Đột nhiên Đinh Tiểu Vĩ nắm lấy cổ áo gã, hung hăng ẩn gã tì lên xe, tay còn lại ghìm cổ khiến mặt đối phương sưng lên màu gan lợn.
Hắn trừng mắt: "Gọi cảnh sát? Được đấy, tiện thể gọi chủ xe này tới luôn đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Trong mắt người nọ tràn ngập sự kinh hãi, níu tay hắn kêu lên: "Buông ra...... Buông......"
Đinh Tiểu Vĩ mắng: "Mẹ nó mày điên rồi à, gây khó dễ cho một thằng nhóc kém hơn mười tuổi, có thấy xấu hổ hay không? Có gan thì gọi giám đốc của mày tới, tao thật muốn nhìn xem hắn có phải hay không cũng thiếu ba nghìn đưa tang."
Trên mặt người nọ hết đỏ lại trắng, cố hết sức gạt tay Đinh Tiểu Vĩ ra.
Đinh Tiểu Vĩ cầm tiền nhét vào trong túi gã, "Cầm lấy rồi cút, còn dám càu nhàu tao sẽ bẻ tay mày, yên tâm đi, đến lúc đó nhất định tao sẽ bồi thường."
Người đàn ông trung niên kia ngồi xổm trên mặt đất ho khan, cổ gã đỏ bừng.
Đinh Tiểu Vĩ liếc nhìn gã, xoay người quát Chiêm Cập Vũ: "Còn không đi!"
Chiêm Cập Vũ vội vàng khởi động xe đuổi theo hắn, gương mặt đỏ bừng lên vì hưng phấn, "Chú Đinh, chú đẹp trai ghê, chú đẹp trai nhất!"
Đinh Tiểu Vĩ nhìn tai y, "Cái thằng ngốc này, ngày nào cũng có chuyện, đi xe không có mắt à, cứ cái gì quý lại đâm vào."
Chiêm Cập Vũ "Ôi" to một tiếng, oan ức nói: "Thực sự tôi không có ý mà, tôi thấy cái xe đó đẹp, định đi lại gần ngó chút, không ngờ lúc dừng xe lại vô tình dừng ở bên chân bị thương, không kịp giữ thằng bằng nên va một phát... Ai biết tên kia lại khốn nạn như vậy."
Đinh Tiểu Vĩ hung hăng nhéo y một cái, thằng nhỏ "Au!" một tiếng hắn mới buông ra.
Người anh em Chiêm Cập Vũ không dám nói tùy tiện nữa, liền yên lặng theo Đinh Tiểu Vĩ.
Hắn tức giận nói: ""Vốn hôm nay là buổi hẹn hò với vợ, tôi đã chủ động đi gửi Linh Linh ở nhờ nhà bạn, giờ thì rối tung lên rồi, hiện tại chắc chắn y rất không vui."
Chiêm Cập Vũ bĩu môi, "Xin lỗi nha, chú Đinh. Chú mau gọi điện thoại cho y đi, giờ gọi cũng không muộn......"
Hắn thở dài, lấy di động ra gọi cho Chu Cẩn Hành, vừa ấn gọi, bên kia đã tắt máy.
Quả nhiên là giận thật rồi...... Hắn cảm thấy đầu hơi đau.
Đến tận hơn sáu giờ sau vẫn không gọi được, Đinh Tiểu ngẫm lại, có chút ủ rũ.
Chiêm Cập Vũ nhỏ giọng hỏi: "Y không tiếp điện thoại a?"
"Ừ, tắt máy."
"Chú muốn đi với tôi không?"
Đinh Tiểu Vĩ bực mình: "Đi đâu cơ, y mà biết sẽ lại tức giận."
Chiêm Cập Vũ hơi sửng sốt, "Sao thế, y không cho chú đến nhà tôi?"
Đinh Tiểu Vĩ nhận ra mình lỡ mồm, cứ úp úp mở mở: "Không phải thế, ý tôi là phải về nhà sớm chút, nếu còn chạy ra ngoài sẽ làm y không vui."
Trên mặt Chiêm Cập Vũ có nét cô đơn, thằng nhóc dừng xe lại, cúi đầu đá đá chân vào mấy hòn đá nhỏ trên đường, "Thế à, vậy chú về đi."
Đinh Tiểu Vĩ nhìn bộ dáng uể oải của y, hắn cũng không tức nổi nữa, liền xoa xoa đầu an ủi: "Về sau làm cái gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng nóng nảy, hôm nay là chuyện nhỏ, nếu về sau còn xảy ra chuyện gì nữa, hối hận cũng không kịp đâu."
Chiêm Cập Vũ gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Chú Đinh, số tiền kia tôi sẽ trả lại cho chú."
Đinh Tiểu Vĩ nhớ đến một nghìn đồng kia hắn tiêu cho Chu Cẩn Hành, trong lòng trống rỗng, "Không cần, không cần trả lại, cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Thằng nhỏ kiên quyết, "Không được, nhất định tôi sẽ trả lại cho chú."
Hai người nhún nhường nửa ngày, đứa nhỏ không nghe theo hắn, hắn cũng chẳng còn cách, thôi cứ theo ý cậu ta đi.
Chào tạm biệt rồi, Đinh Tiểu Vĩ phi thẳng về nhà, không nghĩ tới hắn vội vội vàng vàng trở về lại vẫn không thấy Chu Cẩn Hành.
Hắn thất vọng ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho bạn, hỏi han qua chuyện của Linh Linh, sau đó hỏi có người bạn nào của hắn đi đến đó đón Linh Linh không.
Câu trả lời đương nhiên là không có ai.
Hắn ngắt máy, nhìn căn phòng trống rỗng không chút tiếng động, bỗng nhiên cảm nhận được rõ sự cô đơn.
Hắn cũng không rõ Chu Cẩn Hành có trở về trước bữa tối hay không, nghĩ nghĩ, hôm nay mình vẫn nên nấu cơm đi, phải thể hiện thật tốt để gây ấn tượng với y.
Đinh Tiểu Vĩ nhảy dựng khỏi sô pha, cầm tiền và chìa khóa phi nhanh ra siêu thị.
Hắn một hơi mua hai túi to gì đó, lúc đi về cảm thấy hơi nặng. Hắn nhớ lại khi cùng Chu Cẩn Hành đi dạo mua đồ, mỗi người xách một túi, tay còn lại còn có thể nắm tay Linh Linh, không thấy mệt chút nào cả.
Đinh Tiểu Vĩ lặng lẽ nhủ thầm trong lòng: "Vợ à, mau về đi."
Về đến nhà, hắn bắt đầu chế biến, lần này hắn thật sự làm nghiêm túc, chuẩn bị thức ăn đến tận ba giờ sau, mắt thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, cơ bản hắn nấu cũng tốt lắm.
Tiếp theo là chờ đợi.
Hắn còn chủ động gọi điện cho bạn, dặn rằng nếu Chu Cẩn Hành đón Linh Linh thì báo với hắn một tiếng.
Nhưng đợi đến hơn bảy giờ tối, Chu Cẩn Hành vẫn không trở về, lại càng không đi đón Linh Linh.
Đinh Tiểu Vĩ có chút hoảng hốt. Ngoại trừ gọi điện, hắn không còn cách nào khác liên lạc với y, hắn không hề nghĩ đến việc nếu có một ngày nào đó y đi thật, ngay cả những nơi hắn có thể đi tìm cũng không có.
Thời gian chờ đợi lâu đến khác thường, đồ ăn trên bàn đã nguội hết, Đinh Tiểu Vĩ nhìn nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn.
Hắn hết cách, đành đi đón Linh Linh, trước khi đi còn để lại tờ giấy trên bàn trà dặn Chu Cẩn Hành nếu về thì hâm nóng thức ăn mà ăn.
Đưa Linh Linh về nhà, dỗ con bé ngủ, đã hơn mười hai giờ đêm nhưng Chu Cẩn Hành vẫn chưa trở lại.
Hắn nổi nóng. Cho dù y có nháo tới đâu cũng sẽ không trốn nhà đi chứ, làm sao mà mãi không về, cố ý làm hắn lo lắng đây mà.
Hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Chu Cẩn Hành, nếu y nhìn thấy rồi thì cũng nên nguôi giận đi chứ.
Đinh Tiểu Vĩ từ lo lắng dần dần sinh ra chút tức giận, hắn không hiểu sao y ấu trĩ như vậy, chuyện hồi sáng cũng chẳng to tát gì mà y giận đến mức này sao?
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi còn cần hắn dỗ như dỗ con gái? Không phải là hắn không muốn dỗ người yêu, nhưng chuyện hôm nay căn bản chẳng có gì cả, hắn thực sự chịu không nổi khi Chu Cẩn Hành cứ để mắt như vậy.
Càng nghĩ càng tức, hắn bèn rửa mặt lên giường chuẩn bị ngủ.
Hắn nghĩ Chu Cẩn Hành cũng phải về nhà ngủ chứ, trên người y không có nhiều tiền, không thể ăn ngủ ngoài đường được.
Mệt mỏi cả một ngày, hắn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu, nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, theo thói quen với tay sang bên cạnh, trống không, lạnh lẽo.
Hắn lập tức ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn.
Hắn căng thẳng, hiện giờ không thể ngồi yên được, bèn đứng bật dậy vơ lấy áo khoác cùng chìa khóa, buồn bực lao ra khỏi nhà.
Chạy ra ngoài rồi, hắn có chút mờ mịt nhìn ngã tư đường vắng tanh, ngẫu nhiên có một hai chiếc xe gầm rú chạy qua.
Hắn cũng không biết làm sao có thể tìm được y nữa.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ khó chịu không thể nói ra, hắn không tin bởi vì chuyện hôm nay mà Chu Cẩn Hành đến mức này, nhưng hắn giấu không được nỗi sợ hãi, y thực sự cứ như thế mà rời hắn rồi.
Hắn lo lắng, vạn nhất đến một ngày Chu Cẩn Hành khôi phục trí nhớ sẽ quên cả hắn và Linh Linh.
Cuộc sống trước kia của y như thế nào? Nhất định y cũng có thế giới riêng của mình, có cha mẹ bạn bè, không chừng còn có vợ.
Nếu y mất trí nhớ cả đời, nhưng có lúc chợt nhớ ra thứ gì đó, y sẽ quay về thế giới của riêng mình, đến lúc đó hai con người trong y liệu có thể cùng xuất hiện ư?
Hắn càng nghĩ càng chật vật.
Thời gian dài sớm chiều sống chung với nhau như vậy, hắn không dám nói mình yêu Chu Cẩn Hành nhiều cỡ nào, nhưng hắn biết mình thích y, hơn nữa còn coi y là một phần cuộc sống, một phần mái ấm của mình.
Hắn nhả khói, đi dọc theo con đường quen thuộc giữa ngã tư đường.
Hắn cứ đi mãi như vậy, những nơi quen thuộc gần đó cũng đi qua, đi đến khi trời đã sáng nhưng vẫn không thấy bóng hình Chu Cẩn Hành.
Đinh Tiểu Vĩ trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
Hắn hi vọng chỉ cần mở cửa là nhìn thấy Chu Cẩn Hành ở trong bếp, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng của hắn.
Đinh Tiểu Vĩ mệt mõi ngã vật ra sô pha, bắt đầu kiểm tra di động.
Khi Linh Linh tỉnh dậy, hắn mới nhớ mình đã quên làm bữa sáng cho con bé.
Trong lúc hắn nấu mì, Linh Linh vây quanh người hắn truy hỏi đến cùng, muốn biết chú Chu của mình đi đâu rồi.
Đinh Tiểu đành phải lừa con bé, nói rằng chú Chu có việc ra ngoài.
Con bé chu môi thất vọng, phủi bộ tranh ghép hình mới mua hôm trước xuống đất, cúi gằm mặt gẩy gẩy bát mì.
Đinh Tiểu Vĩ dỗ con bé ăn xong, ngồi xuống giúp con bé ghép lại bức tranh, bộ dạng tiểu nha đầu vẫn rất rầu rĩ không vui, luôn mồm hỏi bao giờ chú Chu trở về.
Đinh Tiểu Vĩ xoa xoa mái tóc bông xù của con bé, chỉ có thể an ủi "sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh thôi."
Cả ngày hắn không làm được một việc gì, như một thằng thần kinh cứ liên tục mở điện thoại ra xem, chỉ sợ để sót một tin nhắn.
Mắt thấy sắc trời dần tối, tim hắn cũng lạnh dần.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện? Hắn không tin Chu Cẩn Hành chỉ vì một lần khó chịu mà đã bỏ đi rồi.
Y có thể đi làm ư? Y lại không có nhiều tiền, hơn nữa còn chẳng phân biệt được người tốt người xấu. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật rồi?
Tay hắn run run, hắn ngồi dậy gọi điện thoại báo cảnh sát, hỏi xem từ hôm qua đến giờ có vụ... tai nạn gì mà người bị hại tên Chu Cẩn Hành không.
Câu trả lời làm hắn yên lòng, nhưng lại vẫn lâm vào tình cảnh khá phiền não.
Nếu Chu Cẩn Hành không trở về, hắn vẫn muốn báo cảnh sát.
Cứ như vậy, hắn ngồi ở phòng khách cả ngày, đến khi trời tối, tay chân đã lạnh ngắt.
Hắn bắt đầu cảm thấy mình như lũ ruồi nhặng làm căn nhà trở nên hỗn loạn, hắn vô cùng khẩn trương nhưng một chút biện pháp cũng không có, nếu Chu Cẩn Hành không quay lại, hắn sẽ điên mất.
Tiểu Linh Linh chạy khắp nơi vây quanh người hắn truy hỏi làm hắn thấy phiền, nhịn không được quát một tiếng.
Con bé lập tức khóc, những giọt nước mắt to tròn chảy xuống, tuy rằng cổ họng phát ra thanh âm không hoàn chỉnh, nhưng những tiếng nức nở này như cứa sâu vào tim hắn.
Hắn vội vàng ôm con gái yêu của mình lên, cam đoan với cô bé rằng chú Chu sẽ sớm quay lại.
Dạo này cô nương nhà hắn dựa dẫm vào Chu Cẩn Hành còn nhiều hơn so với hắn. Thường thường khi đi học về, chuyện đầu tiên phải làm là đi tìm chú Chu của con bé, có cái gì ngon, có trò gì chơi vui cũng đền nghĩ đến y đầu tiên.
Nếu Chu Cẩn Hành cứ mất tích như vậy, hắn không biết Linh Linh sẽ phản ứng thế nào.
Mẹ con bé bỏ đi lúc nào nó không nhớ, có lẽ cũng chẳng đau lòng, nhưng Chu Cẩn Hành lại khác, con bé sẽ còn nhớ rất lâu. Chu Cẩn Hành cứ rời đi như vậy, hắn sao có thể thú nhận với con bé?
Hơn nữa, bây giờ hắn nên làm gì?
Mũi hắn chua xót. Ôm Linh Linh vào phòng, hắn ngồi bên cạnh giường dỗ con bé ngủ.
Linh Linh ngủ rồi, trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, Đinh Tiểu Vĩ lấy giấy thấm sạch, nhẹ nhàng lau mặt, nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé trong lúc ngủ mơ, lòng hắn hỗn độn vô cùng.
Cả đêm hắn không thể nào ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ về Chu Cẩn Hành, nhớ đến cuộc sống tạm bợ một nhà ba người hạnh phúc trước kia.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, ngày đó hắn chắc chắn sẽ không đi, cho dù hơi vô lương tâm với Chiêm Cập Vũ, nhưng hắn không muốn khiến Chu Cẩn Hành tức giận.
Chẳng biết tự bao giờ, Chu Cẩn Hành đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Nếu y cứ mãi mất tích như vậy, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mình không chịu nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.
Hắn ôm đầu, trước mắt chỉ còn một mảnh u ám.